Chương 171 - Đạo khác biệt mưu cầu khác nhau 2
So về làm việc thì cô đúng là không sánh bằng Vương Tiểu Mai, mỗi lần Vương Tiểu Mai đi nhặt củi đều được nhiều hơn cô, có đôi khi cô ta thấy cô cõng được có chút củi về còn muốn chế giễu cô.
Lâm Ngọc Trúc không thèm để ý đến cô ta, nói cô ta kiềm chế một chút, đừng khoe khoang, đứa nhỏ này làm việc có chút độc ác.
Cũng không biết bản thân có thể ăn nổi hay không.
Sau khi hai người nhặt sạch củi trong phạm vi đặt ra thì phát hiện số người lên núi đã ít đi rất nhiều.
Vương Tiểu Mai hưng phấn tiếp tục kéo Lâm Ngọc Trúc đi nhặt củi đốn củi, nhanh chóng xử lí sạch chỗ củi ở chân núi.
Sau khi nhặt gần hết củi trong phạm vi lớn thì lại bắt đầu để ý đến củi ở chân núi, nhanh chóng nhặt hết không để sót chút nào, trong hai ba ngày tiếp theo đúng là không có ai nhặt được gì.
Mấy bác gái đi cùng nhau lên núi nhặt củi thấy chỗ chân núi sạch sẽ không còn chút củi nào thì há mồm trợn mắt, mở miệng mắng ai lại có thể độc ác đến mức nhặt sạch củi ở chỗ này, không còn cách nào khác, bọn họ đành phải chuyển sang chỗ khác.
Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc đứng trong rừng lau mồ hôi, nếu những bác gái này cố chấp thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ biết ai là kẻ cầm đầu làm chuyện này.
Củi trong sân ngày càng nhiều, Trương Diễm Thu không thể chịu được khổ nhọc khi sửa đường, không muốn quay lại làm việc đó, thấy Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đi nhặt củi thì ngăn hai người lại trong một buổi sáng ngày nào đó, muốn cùng họ đi nhặt củi.
Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc nhìn nhau, sao có thể để cô ta đi cùng được, hai người họ hôm nay chuẩn bị đi đào củ cải đường về nấu đường.
Vương Tiểu Mai trực tiếp lên tiếng oán trách cô ta: "Củi trên núi còn nhiều lắm, tự cô đi nhặt đi, đi cùng chúng tôi làm gì? Muốn nhờ tôi cõng về sao? Hai cô thấy quan hệ của chúng ta thân đến mức đi cùng được rồi? Hay muốn nhờ Trúc Tử? Chính cô ấy cõng của mình về còn mệt, sao có thể giúp cô được chứ?"
Nói rồi còn muốn chế giễu Lâm Ngọc Trúc một chút.
Lâm Ngọc Trúc xoay đầu sang một bên thở dài một hơi, được rồi được rồi, cô là tể tướng có thể ôm thuyền trong bụng (*).
(*) nói người độ lượng, hào hiệp, người lớn trọng nghĩa khí
Trương Diễm Thu không nhìn Vương Tiểu Mai mà nhìn Lâm Ngọc Trúc nói: "Ngọc Trúc, tốt xấu gì chúng ta cũng đến cùng nhau, lẽ ra phải giúp đỡ chăm sóc nhau mới phải chứ? Tôi chỉ muốn tìm một người bạn cùng nhau lên núi nhặt củi, tôi có thể cõng bao nhiêu thì mang về bấy nhiêu, không cần hai người hỗ trợ."
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Trương Diễm Thu một lúc lâu, phát hiện lúc này Trương Diễm Thu vô cùng có thành ý, thậm chí còn có chút mong chờ, đây là muốn lôi kéo cô thành đồng bọn sao?
Thật ra ngoài Triệu Hương Lan ra, cô ta muốn lôi kéo thêm Lâm Ngọc Trúc.
Vương Tiểu Mai cũng có thể nhìn ra được chuyện này, vậy sao được chứ, Lâm Ngọc Trúc là của cô ta, tuyệt đối không thể để Trương Diễm Thu cướp mất được, đột nhiên cô ta cảm thấy có chút khó thở, nói không ra lời, trừng mắt nhìn Trương Diễm Thu.
"Tính tình tôi không tốt lắm, lại quá thông minh, chúng ta không thích hợp, đạo khác biệt mưu cầu khác nhau." Lâm Ngọc Trúc bình tĩnh nhìn Trương Diễm Thu.
Vương Tiểu Mai thấy Lâm Ngọc Trúc từ chối Trương Diễm Thu thì cao ngạo ngẩng cao đầu, khinh bỉ nhìn cô ta.
Trương Diễm Thu hiểu ý của câu nói này, nhìn đôi mắt không quan tâm của Lâm Ngọc Trúc, dường như tất cả u ám trong đáy lòng cô ta đều bị nhìn thấu, lúc này cô ta mới phát hiện Lâm Ngọc Trúc đã sớm nhìn được ý đồ của cô ta, cô đang nói cho cô ta biết cô chướng mắt loại người như cô ta sao?
Trương Diễm Thu lại nhìn sang Vương Tiểu Mai, đột nhiên hiểu ra, Lâm Ngọc Trúc khinh bỉ chuyện cô ta nhảy sông hãm hại Vương Tiểu Mai, lời này của cô là đang trút giận thay cho Vương Tiểu Mai.
Vương Tiểu Mai sợ Trương Diễm Thu lại bày ra dáng vẻ tội nghiệp để người khác thấy thương hại, cô ta hừ lạnh một cái rồi nói: "Chúng ta không phải người cùng một đường, cô vẫn nên đi tìm Triệu Hương Lan kia đi, cô ta dễ mềm lòng nhất đấy, nói không chừng còn có thể kéo cô đến chỗ Lý Hương Vãn lập thành một nhóm đó."
Nói xong kéo Lâm Ngọc Trúc rời đi.