Chương 172 - Cuộc sống ngày càng giản dị 1
Vương Tiểu Mai kéo Lâm Ngọc Trúc đi thẳng một đường lên núi, đến nơi thấy không có ai đi theo mới thở phào một hơi, nói: "Đầu óc Trương Diễm Thu có phải là bị hỏng rồi không, còn muốn lăn lộn cùng chúng ta, cũng không nhìn lại xem trước kia đã làm ầm ĩ đến thế nào, hừ."
Lâm Ngọc Trúc thở phì phò, bị kéo đi một đường khiến cô có chút hít thở không đều, cô cũng lười để ý đến Vương Tiểu Mai, thật là, cô là người đong đưa bất định, ai cũng có thể lôi kéo như vậy hay sao?
Quả thật là quá coi thường cô rồi.
Vương Tiểu Mai đi cũng không kịp thở, lúc này mới dừng lại vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía sau, nói: "Thế này không thể đi theo nữa rồi chứ?"
"Cô đã sắp co giò chạy luôn rồi, cô ta còn có thể đuổi theo sao." Lâm Ngọc Trúc cảm thấy Vương Tiểu Mai đã hơi đánh giá cao Trương Diễm Thu, người này hiện giờ không phải là suy nhược bình thường, cũng không biết công việc nhà nông nửa năm nay làm sao mà giày vò người ta thành bộ dạng này được.
Có một điểm khiến Lâm Ngọc Trúc vô cùng bội phục chính là tại sao Vương Tiểu Mai đi đường núi lại không hề bị lạc đường.
Suốt một đường lại hết rẽ lại vòng bảy tám lần theo cô ta, cuối cùng đã tới ruộng củ cải đường, Lâm Ngọc Trúc thấy rừng cây xung quanh, còn chưa nhớ rõ đường đi, nhất thời nảy sinh hoài nghi với chỉ số IQ của mình.
Lúc này củ cải đường đã lớn thêm không ít, đúng thời điểm đào lên thu hoạch.
Hai người cầm lấy cây cuốc chim đào từng chút một, chẳng còn cách nào khác, chỉ có cây cuốc chim nhỏ này mới tiện để vào trong sọt.
Đợi đến khi đào gần xong, Lâm Ngọc Trúc không cho Vương Tiểu Mai đào tiếp nữa.
Đào đủ số lượng dùng một ngày là được rồi, đừng đào hết sạch một lượt.
Vương Tiểu Mai chỉ có điểm này là tốt, đó là nghe theo sự chỉ huy, có tiền đồ giống như bạn Tiểu Tống.
Lâm Ngọc Trúc vỗ vai cô ta, vui mừng nói: "Đồng chí Tiểu Mai, cô rất có tiền đồ đó."
Vương Tiểu Mai:...
Đợi bọn họ bỏ củ cải đường đã đào vào trong sọt, chuyển đến khe suối rửa sạch bùn đất bên trên, sau đó lại cùng nhau chuyển chúng trở về ngôi nhà rách, rồi lại xách thùng nước sáng sớm nay lấy trộm tới, đến khe suối múc đầy nước gánh về.
Một là dùng để nấu củ cải đường, hai là sợ không chú ý gây cháy nhà, thời tiết khô nóng, cẩn thận vật dễ cháy, nước là bắt buộc phải đầy đủ để đề phòng ngộ nhỡ có chuyện không may xảy ra.
Gánh đi gánh lại như vậy mấy lần, Lâm Ngọc Trúc ngồi xuống bậc cửa căn nhà rách, mệt đến nỗi thở phì phò, nói với Vương Tiểu Mai: "Chị Tiểu Mai, tiền này tôi không kiếm nữa đâu, không kiếm nữa đâu, sắp mệt chết tôi rồi."
Suy nghĩ lát nữa còn phải nấu đường, cô liền cảm thấy trước mắt một mảng tối đen.
Vương Tiểu Mai cầm một con dao phay, thầm cọ xát rồi nói: "Bí mật của tôi đã bị cô phát hiện rồi, làm sao có thể dễ dàng thả cô đi như vậy."
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt khinh thường, bí mật mà cô phát hiện có nhiều lắm.
Hai người vừa cười cười nói nói vừa thái lát củ cải đường, bỏ vào trong nồi dùng nước để nấu, củ cải đường nấu gần xong còn phải vớt ra để vào trong tấm vải hấp ép nước đường ra. Công việc này Lâm Ngọc Trúc có sử dụng hết sức lực từ cha sinh mẹ đẻ cũng không bì được với Vương Tiểu Mai. Sức lực của cô gái này quả là rất khỏe.
Không phải là đả kích lòng tự tin bình thường.
Nếu như bạn hỏi nấu đường có khó không thì thực ra cũng không khó, sau đó hai người luân phiên thay nhau đảo nước đường, chẳng cần chút kĩ thuật nào cả.
Buổi trưa hai người nướng bánh ngô ở ngay căn nhà rách cho qua bữa, căn bản không có thời gian trở về nhà ăn trí thức để nấu cơm.
Lượng đường từ củ cải không phải nhiều, nồi cũng không lớn, mỗi lần nấu ra cũng chỉ được một đáy nồi, hai người vất vả bận bịu cả một ngày trời, một xô nhựa mười cân cũng chỉ mới làm ra được nửa xô.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm nước đường đã nấu xong, chỉ có thể nói rằng trông chờ thứ này để phát tài là chuyện hơi khó.
Vương Tiểu Mai mừng khấp khởi nhìn nửa xô nước đường, trong mắt tóe ra ngôi sao nhỏ, đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh từng nắm tiền chui vào trong túi mình rồi.
Số củ cải hôm nay đào đã xem như xử lý xong, hai cô gái ước tính một chút, ngày mai phải đào bao nhiêu củ cải đã có tính toán trước.
Hai người thu dọn mọi thứ rồi lên đường trở về.
Số nồi niêu và nước đường đã nấu xong này hai người chia nhau để vào trong gùi, lại phủ lên trên một tầng cành lá khô nhặt được trên đường và quả tùng rơi xuống, thoạt nhìn giống như hai người đi nhặt củi về vậy.