Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 173 - Chương 173 - Cuộc Sống Ngày Càng Giản Dị 2

Chương 173 - Cuộc sống ngày càng giản dị 2
Đợi đến khi họ ra khỏi núi, thật sự đã gặp phải các thôn phụ tò mò, một mặt thì chào hỏi với họ, một mặt thì thăm dò xem trong gùi của họ có gì, vừa nhìn thấy không có thứ gì tốt thì còn bĩu môi, tỏ vẻ rất ghét bỏ.

Lâm Ngọc Trúc cũng nhìn vào gùi của họ, là một gùi nấm, được rồi, quả thực là tốt hơn họ một chút.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai chán chường quay trở về nhà ăn trí thức, các thanh niên trí thức vẫn chưa tan ca, về phần hai người không có việc gì làm lại mò lên núi, mấy nữ trí thức ở sân trước sân sau đã thấy quen rồi, lười chú ý đến bọn họ.

Sau khi hai người thuận lợi trở về phòng thì đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Cái này gọi là trước lạ sau quen.

Hai ngày tiếp theo, hai người vẫn tiếp tục làm theo quy trình như vậy, có thể là do đã làm quen tay hơn, lượng nước đường nấu ra một ngày lại nhiều hơn một phần ba, thu hoạch như vậy rất tốt.

Hai ngày này ngoại trừ việc hai người không có mặt ở nhà ăn trí thức vào buổi trưa thì buổi chiều họ đều trở về nhà ăn trước khi những thanh niên trí thức khác tan làm.

Cứ yên lặng như vậy mà tích được hai xô nước đường nhỏ.

Kể từ sau khi Lý Hướng Vãn góp lửa thổi cơm chung với Triệu Hương Lan, cuộc sống trở nên càng thêm thong dong tự tại, ngoài việc cho lợn ăn thì chỉ cầm cuốn sách ngồi trước phòng đọc sách thôi.

Đôi mắt Vương Tiểu Mai sắc bén, vừa nhìn đã nhìn ra cuốn sách trong tay cô ta là sách giáo khoa cấp ba, rất lấy làm kinh ngạc mà hỏi Lâm Ngọc Trúc: "Bây giờ cô ấy còn đọc sách giáo khoa cấp ba làm gì? Có phải nghe được tin xây dựng trường học nên đang ôn tập không?"

Lâm Ngọc Trúc:... Trong nguyên tác, cô ta làm vậy chỉ là để chuẩn bị cho kì thi đại học mà thôi.

Vương Tiểu Mai nhất thời căng thẳng, cô ta có cần kiếm một quyển sách giáo khoa để ôn tập không nhỉ, ngộ nhỡ trường tiểu học lại xây dựng ở thôn của bọn họ thì sao, đến lúc đó thi tuyển cũng có thể nổi trội một chút.

Vương Tiểu Mai chia sẻ suy nghĩ của mình với Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc gật đầu, có thể kiếm về được một bộ, chuẩn bị kĩ một chút tóm lại là có lợi không hại, còn đề nghị cô ta mua luôn cả sách giáo khoa cấp hai luôn.

Vương Tiểu Mai gật đầu, vẻ mặt trầm tư, nói thế nào cũng phải đặt chuyện này lên chương trình làm việc.

Lý Hướng Vãn bây giờ nấu cơm đều phải đợi Triệu Hương Lan về nấu, cô ấy chỉ phụ trách nhặt rau rửa rau, bạn hỏi xem Triệu Hương Lan có chấp nhận không? Dĩ nhiên là chấp nhận rồi.

Chỉ dựa vào việc trên nóc nhà Lý Hướng Vãn treo đầy thịt sấy, đủ để khiến cô ta vui lòng phục tùng, làm một đầu bếp cần cù chịu khó.

Mỗi khi đến bữa tối, trong phòng của Lý Hướng Vãn đều tỏa ra mùi thịt thơm từng đợt.

Rau nấu bằng rơm củi vốn dĩ đã thơm, bây giờ bỏ vào thêm mấy miếng thịt thì lại càng thơm hơn, mùi thơm bay khắp nhà ăn trí thức đều ngửi thấy, quấy nhiễu Vương Tiểu Mai khiến cô ta ra sức hít lấy hít để, chạy tới chỗ Lâm Ngọc Trúc trách móc, "Cô nói xem sao bên đó lại nấu thịt ăn rồi, muốn tôi thèm chết hay sao? Trước kia sao tôi không phát hiện ra Triệu Hương Lan nấu cơm ngon như vậy nhỉ?"

Lâm Ngọc Trúc đỡ trán, cô ngửi cũng thấy rất thèm, tối nay nói gì cũng phải giết heo ăn thịt.

Ở bên này hay người đang trò chuyện, sân trước dường như lại cãi nhau, nghe có vẻ như Đổng Mật Mật đang nói gì đó, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai dạo gần đây đều sắp mệt như chó rồi, đã không có tâm trạng đâu mà hóng chuyện nữa rồi.

Chẳng bao lâu, sân trước lại khôi phục lại sự yên bình.

Vương Tiểu Mai lắc đầu nói: "Chẳng trách Trương Diễm Thu hôm đó tới tìm chúng ta, chắc là ở sân trước đã bị bắt nạt không ít, chậc chậc chậc."

Lâm Ngọc Trúc:... Chúng ta? Có phải có hiểu lầm gì không?

Vương Tiểu Mai đặt nước đường đang bưng trên tay xuống rồi rời khỏi, Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn bát tô nước đường kia, khóe miệng co giật, cô nàng Vương Tiểu Mai này biết hưởng thụ như thế nào cứ nhìn bát nước đường này thì biết.

Nồi nước đường nấu xong mang về, đổ thêm chút nước sôi vào, hòa tan toàn bộ nước đường còn sót lại trong nồi, sau đó đổ ra, cũng không quên mang tới cho Lâm Ngọc Trúc một bát.

Lâm Ngọc Trúc cam chịu số phận uống một ngụm nước đường, nghĩ rằng thứ này vẫn khác với nước rửa nồi, cô phát hiện ở cùng với đồng chí Vương Tiểu Mai lâu dần, cô cảm thấy cuộc sống ngày càng trở nên giản dị.
Bình Luận (0)
Comment