Chương 175 - Người của mình cũng cần phải phát triển một chút 2
Sau khi nấu xong hai xô nước đường, ý của Lâm Ngọc Trúc là bán trước, đừng để đến lúc đầy một gian nước đường lại không chuyển đi hết được, hơn nữa cũng không có nhiều xô để đựng như vậy.
Vương Tiểu Mai cũng biết rõ đạo lý này, hai người đã hẹn ngày hôm sau sẽ lên thị trấn bán nước đường.
Sáng sớm Vương Tiểu Mai thức dậy thu dọn xong bèn tới gõ cửa, còn nghĩ trước kia thì lúc này cô đã sớm ra mở cửa rồi, hôm nay làm sao thế không biết.
Lâm Ngọc Trúc ủ rũ bật dậy ra mở cửa, giày vò cô cả một đêm, sau đó còn phải tốn một mớ tiền mua một chai thuốc tiêu hóa từ hệ thống uống vào mới đỡ hơn một chút.
Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc rõ ràng không có chút tinh thần nào mới buồn bực hỏi: "Cô ốm à?"
Lâm Ngọc Trúc ngáp một cái thật to rồi lắc đầu, nhanh chóng rửa mặt, sau đó theo Vương Tiểu Mai lên thị trấn.
Trước khi ra khỏi cửa Vương Tiểu Mai còn hỏi cô không cần ăn chút đồ lót dạ hay sao.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, cô căn bản không cần phải lót dạ, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy no trương cả bụng đây này.
Lần này Vương Tiểu Mai đã chuẩn bị sẵn sàng dẫn Lâm Ngọc Trúc cùng đi giao hàng, vì vậy trên đường đi cô ta nói một cách không rõ ràng: "Lát nữa tôi sẽ trang điểm cải trang cho cô một chút, tôi sẽ dẫn cô tới một nơi, mọi khi tôi đều giao hàng tới đó."
Nghe những lời này, trong đầu Lâm Ngọc Trúc hiện ra khuôn mặt rỗ hóa trang của Vương Tiểu Mai, vội vàng lắc đầu nói: "Đồng chí Tiểu Mai, không giấu cô, tôi có một người họ hàng mới chuyển đến, hay là cô chia cho tôi một xô để tôi hỏi xem người ta có mua không?"
Lời này có chút lấp lửng.
Vương Tiểu Mai chớp mắt, nhưng không quá kinh ngạc: "Chỗ cô có mối rồi à."
Đã cùng Lâm Ngọc Trúc lên thị trấn mấy lần, cô ta cũng mang máng phát hiện ra gì đó, mặc dù không chắc chắn lắm.
Lâm Ngọc Trúc định tiết lộ một chút, dù sao thì cô và Vương Ngọc Mai hiện giờ cũng có thể coi là cùng hội cùng thuyền rồi, cô ta lại thường xuyên lên thị trấn, chuyện này căn bản không thể nào giấu nổi cô ta, cho dù là kẻ ngốc thì dần dần cũng sẽ phát giác ra được điều gì đó.
Thuật dịch dung của cô hiện giờ càng ngày càng tốt hơn rồi, cũng không sợ người khác hoài nghi mục đích cô lên thị trấn, dù sao thì không bắt quả tang tận tay thì cũng chẳng ai có thể làm gì cô cả.
Hơn nữa tính tình của Vương Tiểu Mai cô xem như cũng hiểu đôi chút, người không xấu, cũng không phải là người ruột để ngoài da, nói không rõ ràng cũng không có vấn đề gì lớn.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, xem như là đã thừa nhận.
Vương Tiểu Mai tặc lưỡi lắc đầu, sau đó hỏi: "Có an toàn không? Hay là tôi giới thiệu cho cô mối của tôi, chúng ta chỉ cần đi lấy hàng rồi giao hàng đến, không phụ trách bán hàng, mặc dù kiếm được ít một chút nhưng mà an toàn lắm."
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, cảm thấy vô cùng tò mò với mối hàng của Vương Tiểu Mai, ừm, lát nữa cô sẽ tới chợ đen tìm cô ta.
"Yên tâm đi." Lâm Ngọc Trúc nói với vẻ trong lòng đã có dự tính đâu vào đấy.
Vương Tiểu Mai vẫn không yên tâm lắm, suốt dọc đường đi cứ nhắc mãi chuyện cô ta làm thế nào để hóa trang cho mình xấu xí đi, những cô gái trẻ trung xinh đẹp đi ra ngoài rất dễ bị chú ý, cô ta nói vô cùng nghiêm túc.
Nhưng Lâm Ngọc Trúc lại đột nhiên bật cười ha ha, Vương Tiểu Mai cực kỳ không vui.
Cô ta cảm thấy lòng tốt của mình đã bị ném cho chó ăn hết rồi.
Lâm Ngọc Trúc phụng phịu, hết cách rồi, cô rất buồn cười, nhịn không được.
Đợi đến thị trấn, hai người chia nhau mỗi người đi một ngả.
Lâm Ngọc Trúc không vội đi bán hàng, mà cô lặng lẽ đi theo phía sau Vương Tiểu Mai, phát hiện hướng mà Vương Tiểu Mai đi là nhà ga, chắc hẳn là muốn đến chợ đen trước.
Vì thế cô tìm một nơi không có người rồi chui vào không gian, sau khi cải trang xong lại trở thành Mộc Đầu.
Sau đó cô đến chợ đen tìm Vương Tiểu Mai, người của mình cũng cần phải phát triển một chút mà.