Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 176 - Chương 176 - Thiếu Niên Nho Nhỏ 1

Chương 176 - Thiếu niên nho nhỏ 1
Khi Vương Tiểu Mai lại nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, cô ta rất ngạc nhiên, hỏi: “Cậu lại đến bán táo tàu nữa sao?”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu rồi vẫy tay với cô ta, ý bảo ra ngoài nói.

Vương Tiểu Mai nhìn cái sọt phía sau cô, cảm thấy rất quen mắt, cô ta liền đi theo Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc dẫn cô ta đến nơi kín đáo, buông sọt xuống rồi lễ phép nói: “Chị cả, hai ta có duyên thật, chị xem em này, vừa vào chợ đen, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chị.”

Vương Tiểu Mai nghĩ thầm cuối cùng lần này cậu ta không gọi mình là bác gái nữa, cô ta vẫn tỏ ra lạnh lùng, nói: “Lần này sọt của cậu có gì? Vẫn là táo tàu?”

“Cũng không hoàn toàn là vậy, có hai mươi cân dầu đậu nành, ba mươi cân táo tàu, chị có ăn không?”

Vương Tiểu Mai trợn tròn hai mắt, vậy mà lại có dầu đậu nành, cô ta vội vàng gật đầu: “Chỉ có chút đồ như vậy không đủ để nhét kẽ răng của tôi, dầu nành của cậu có giá bao nhiêu?”

Thấy giọng điệu của cô ta lớn như vậy, Lâm Ngọc Trúc nhất thời nảy sinh lòng muốn thử, cô lại hỏi: “Vậy thịt lợn thì sao, chị có thể ăn mấy cân?”

Vương Tiểu Mai lập tức do dự, sau đó nói: “Tôi không chắc nữa, phải đi hỏi mới được.”

Lâm Ngọc Trúc nghĩ một chút, rất nhanh thì nghĩ ra có lẽ Vương Tiểu Mai mua vài món hàng không dễ hỏng để bán cho tài xế chở hàng lớn, thịt lợn thì dễ hỏng nên cô ta không chắc người ta có mua hay không.

Nghĩ như vậy rất hợp lý.

Lâm Ngọc Trúc định bán dầu đậu nành với táo tàu cho cô ta trước, cô nói: “Em bán chị dầu đậu nành một đồng ba, phải có phiếu, táo thì vẫn như vậy.”

Lần này Vương Tiểu Mai không trả giá nữa, dầu đậu nành rất hiếm, lỡ như làm người chạy thì không tốt, vì vậy cô ta sảng khoái nói: “Được, quyết định như vậy đi.”

Hai người người đưa tiền, người đưa hàng, không ngỡ Vương Tiểu Mai không có thùng dầu, cô ta mặt dày mày dạn lấy hai cái thùng của Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc thật muốn để cô ta trải nghiệm một chút xã hội đen là thế nào.

Cất tiền xong, Lâm Ngọc Trúc mới nói: “Lần này chị về hỏi người ta có mua thịt lợn không, nếu lần tới có hàng, chúng ta chạm mặt cũng dễ mua bán.”

Cô vừa chuẩn bị đi thì đã bị Vương Tiểu Mai giữ lại, cô ta cười lấy lòng, nói: “Hay là cậu đi theo tôi, tôi dẫn cậu đến gần nhà người kia rồi tôi vào hỏi.”

Sau khi suy nghĩ kĩ, Vương Tiểu Mai vẫn không muốn buông tha mấy chục cân thịt lợn này, cô ta cảm thấy thịt lợn bán rất chạy.

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu tỏ vẻ suy xét một lát, sau đó cô đồng ý.

Rồi cô đi theo cô ta đến phía đông cầu, dân cư ở đây khá thưa thớt, chất lượng nhà cửa kém xa trung tâm thị trấn, có nhà thì xây gần sát mặt đất, không nói quá đâu, chỉ cần giơ chân lên thì cũng có thể chạm đến nóc nhà người ta.

Lâm Ngọc Trúc không hiểu lắm, lỡ như trời mưa thì sân lại ngập nước.

Đến khi hai người tới một ngõ nhỏ tồi tàn, Vương Tiểu Mai bảo cô đứng chờ ở đây còn cô ta thì đi vào.

Lâm Ngọc Trúc đợi ở bên ngoài một lát thì thấy Vương Tiểu Mai đi ra gọi cô, lại vẫy tay với cô, sau đó lén đưa cô vào nhà người kia.

Căn nhà này có cửa gỗ cũ kỹ, khi mở thì cửa sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Hai người đi vào sân, tuy cũng có chút cảm giác tồi tàn nhưng lại sạch sẽ và gọn gàng hơn.

Có một thiếu niên ngồi trong sân, đúng là thiếu niên, dáng người gầy yếu, áo sơ mi cũ kỹ, khuôn mặt tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng vẫn lộ ra tính trẻ con, đứa nhỏ này cùng lắm là mười hai hoặc mười ba tuổi.
Bình Luận (0)
Comment