Chương 177 - Thiếu niên nho nhỏ 2
Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai, cô không hiểu kiểu gì, trong sân ngoài đứa nhỏ này ra thì không còn ai khác. Không phải cô ta vẫn luôn mua bán với một đứa trẻ đấy chứ?
Vương Tiểu Mai ho nhẹ một tiếng, tình huống xấu hổ như vậy cũng không phải lần một lần hai.
Cô ta tự hào nói: “Đây là em trai của tôi, tôi chịu trách nhiệm mua hàng, nó phụ trách vận chuyển hàng hóa. Nhìn Tự Lập nhỏ vậy thôi chứ thằng bé giỏi mua bán lắm, nó mua thịt lợn của cậu.”
Đúng là Vương Tiểu Mai có họ hàng chạy xe vận tải lớn ở tỉnh Liêu. Các tài xế kia chạy từ nam đến bắc, bọn họ cũng đến con đường này.
Con trai của nhà bà con biết Vương Tiểu Mai xuống nông thôn, cho nên liền liên lạc với Vương Tiểu Mai, biết cô ta xuống nông thôn sống không dễ dàng nên đã giúp cô ta một phen.
Nhóm tài xế xe vận tải cũng lén chở vài món, đường đi trải dài, đồ vừa đến nơi thì đã có người vội vàng mua hàng của bọn họ.
Anh họ của Vương Tiểu Mai cố tình chào hỏi với đồng nghiệp, để bọn họ lén lút chăm sóc em gái mình, dần dà Vương Tiểu Mai cũng hiểu cách mua bán này.
Khi rảnh rỗi, cô ta sẽ đến thị trấn mua hàng kiếm tiền lời.
Đứa nhỏ Lý Tự Lập này mới đáng thương, cha mất, mẹ bệnh nửa năm, nhà không còn chút tiền, người cũng buông bỏ nhân gian để lại một đứa em gái cho cậu ta nuôi dưỡng.
Có thể tưởng tượng được cuộc sống lúc đó của cậu ta gian nan đến cỡ nào. Cuối cùng, có người thấy cậu ta đáng thương nên giới thiệu cậu ta cho nhóm tài xế vận tải. Ban đầu cậu ta không có tiền, chỉ có thể kéo hàng hóa giúp nhóm tài xế vào ban đêm, chậm rãi tích cóp tiền mới bắt đầu buôn đi bán lại ở chợ đen.
Tuy chỉ có một bước lập nghiệp như vậy, nhưng có thể tưởng tượng được bao nhiêu đắng cay ở trong đó.
Lý Tự Lập được anh họ của Vương Tiểu Mai giới thiệu, Vương Tiểu Mai mua hàng rồi đưa đến chỗ Lý Tự Lập, Lý Tự Lập chịu trách nhiệm đưa hàng đến xe vận tải vào buổi tối. Cứ như vậy, cả hai kiếm được chút tiền lời từ trong đó.
Hai bên thường xuyên giao dịch nên thân nhau, đôi khi cũng hợp tác với nhau.
Suy cho cùng, Vương Tiểu Mai là người mềm lòng, mấy chục cân thịt lợn kiếm được hơn mười đồng. Cô ta không tham số tiền này mà chỉ muốn giúp bạn làm ăn của mình một chút.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra hai người liên lạc như thế nào. Cô phát hiện từ khi cô vào sân, thiếu niên này lập tức hơi đề phòng, có cảm giác như cậu ta có thái độ thù địch với cô, làm cô cảm thấy không đúng lắm.
Cô là người bán, là người bán mấy chục cân thịt lợn đó! Không phải thiếu niên này nên tươi cười chào đón cô hay sao?
Vương Tiểu Mai không chú ý đến bầu không khí giữa hai người, cô ta bắt đầu thảo luận giá cả.
“Một đồng ba, không thể rẻ hơn nữa.” Lâm Ngọc Trúc kiên định nói.
Vương Tiểu Mai nhìn Lý Tự Lập, thấy đối phương hơi gật đầu, cô ta nói với Lâm Ngọc Trúc: “Được, vậy thịt lợn của cậu đâu?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn cậu ta, lại nhìn Vương Tiểu Mai, nên nói như thế nào nhỉ, cô cảm thấy hai người này ăn ý đến lạ. Cô ngừng suy nghĩ rồi nói: “Em phải về lấy, cậu ta vẫn luôn ở đây chứ? Đợi chút, em mang hàng qua.”
Vương Tiểu Mai nghĩ cũng được, cô ta gật đầu đồng ý, đến khi Lâm Ngọc Trúc ra khỏi sân, cô ta còn dặn: “Nhanh lên, cậu đến chậm đứa nhỏ tan trường thì lại giao dịch không được.”
Lâm Ngọc Trúc: … Cô quen thuộc tình hình gia đình nhà người ta nhỉ!