Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179 - Chơi Bời Lêu Lổng 2

Chương 179 - Chơi bời lêu lổng 2
Cuộc sống sau này lại khôi phục như thường ngày, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai buổi sáng lên núi, buổi chiều trở về, làm xong một lô nước đường hai người sẽ lên thị trấn một chuyến.

Lâm Ngọc Trúc thỉnh thoảng đem một thùng nước đường để ở chỗ thím Lâm nhờ bán, bất tri bất giác đã hơn nửa tháng trôi qua.

Khoảng thời gian này Lâm Ngọc Trúc lần này thì bán táo đỏ, lần sau lại bán dầu, lúc thê thảm chỉ có thể lấy ít hạt ngô bổ sung vào cho đủ, lúc tốt thì có thể lấy ra được ít thịt lợn, lúc tốt hơn nữa còn có thể có ít bột mì. Bác gái Trịnh mỗi lần gặp Lâm Ngọc Trúc, tâm trạng đều giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, lúc cao lúc thấp, không có định số.

Cứ như vậy, trong khoảng thời gian này Lâm Ngọc Trúc đã tích góp được không ít tiền, có những hơn một ngàn sáu, cô cũng được xem là nhà giàu ngàn tệ rồi.

Chỉ là nhà giàu này có chút keo kiệt, đến bây giờ trong nhà ăn trí thức vẫn là nhà chỉ có bốn bức tường, không sắm thêm bất cứ món đồ nào, trên nguyên tắc có thể ứng phó thì cứ ứng phó, Lâm Ngọc Trúc kiên quyết với suy nghĩ không tiêu thêm một xu nào mà cứ sống như vậy thôi.

Vương Ngọc Mai đã có một dạo nghi ngờ có phải cô ở chợ đen bị người ta lừa, không kiếm được tiền hay không.

Trong khoảng thời gian gần đây, chỉ riêng dựa vào việc bán nước đường, Vương Tiểu Mai đã kiếm được sáu mươi đồng.

Trong vườn cũng chỉ còn lại một mẻ củ cải đường cuối cùng, có thể nấu hai ngày nữa.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đồng thời thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị cố gắng làm một mạch cho xong. Trên đường hai người đi lên núi, có người lén lút đi theo sau lưng họ.

Lâm Ngọc Trúc kéo Vương Ngọc Mai rồi nói: "Hình như có người đang đi theo chúng ta."

Vương Ngọc Mai vốn muốn quay đầu lại, nhưng bị Lâm Ngọc Trúc ngăn cản, hai người dẫn người đằng sau đi vòng vòng chơi, khỏi phải nói cảm giác phương hướng của Vương Tiểu Mai ở trong rừng cực kỳ tốt, quả thực đã xoay người theo sau ra trước mặt, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai núp trong bụi cây muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang theo dõi họ.

Trùng hợp thật, là người quen cũ, thím Lý Tứ.

Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ, cũng phải, trong thôn làm gì có ai nhàn rỗi như vậy nữa.

Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói: "Làm thế nào bây giờ, chúng ta còn đi đào củ cải đường nữa hay không?"

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm thím Lý Tứ còn đang tìm họ khắp nơi, một người nhàn rỗi như vậy nói không chừng sẽ truy tận cùng, lúc này đã thoát khỏi bà ta nhưng khó bảo đảm bà ta sẽ không tiếp tục tìm họ.

"Dẫn bà ta đi nhặt củi một lúc trước rồi tính."

Khỏi phải nói thím Lý Tứ cũng thật là nhàn rỗi, mất dấu rồi vẫn còn đi loanh quanh trong rừng tiếp tục tìm kiếm, rất có tinh thần kiên trì bền bỉ.

Quả nhiên trời không phụ người có lòng, tìm một lúc lại tìm thấy hai nha đầu này.

Thím Lý Tứ thấy dạo gần đây hai nha đầu này không có việc gì lại lên núi, hỏi thăm từ chỗ người khác, họ đều nói là chỉ nhặt ít cành lá cây khô không đáng tiền, thím Lý Tứ cảm thấy trong chuyện này nhất định có trò mèo.

Đều là người chơi bời lêu lổng, có thế nào bà ta cũng không tin Lâm Ngọc Trúc không có việc gì lại đi nhặt mấy thứ rác rưởi này, trong chuyện này nhất định có gian trá.

Bất kể là phụ nữ ở độ tuổi nào, trực giác của họ cũng vẫn rất chuẩn.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai dẫn thím Lý Tứ đi chặt củi cả một buổi sáng, sau đó buổi trưa quay trở lại nhà ăn trí thức.

Lý Hướng Vãn thấy hai người quay về sớm như vậy thì rất lấy làm ngạc nhiên, thầm nghĩ hôm nay sao lại quay về sớm như vậy.

Có một màn làm loạn của thím Lý Tứ, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đã thay đổi sách lược, vứt toàn bộ những thứ linh tinh như nồi chậu ở nhà, trực tiếp đi nhổ củ cải đường về.

Chỉ có một ít củ cải đường như vậy, buổi tối lén làm mấy ngày cũng làm xong thôi.

Buổi chiều hai người đeo sọt ra ngoài, không ngờ thím Lý Tứ lại tiếp tục đi theo.

Vương Tiểu Mai cắn răng nghiến lợi nhưng vẫn không có cách nào, Lâm Ngọc Trúc quơ lưỡi liềm trong tay, suy nghĩ xem có nên ném một cái phi đao thử chơi không.
Bình Luận (0)
Comment