Chương 180 - Đùa cô thôi 1
Thím Lý Tứ đi theo như vậy, Lâm Ngọc Trúc cũng không có cách gì hay, ngọn núi này cũng không phải của nhà cô.
Ngày nào cũng thấy lũ trẻ trong thôn lên núi hái lâm sản, cô nghĩ buổi chiều hai người dứt khoát cũng đi hái chút lâm sản cho xong.
Vương Tiểu Mai vô cùng quen thuộc ngọn núi này, dẫn cô theo rồi lên đường.
Cũng làm khó thím Lý Tứ vẫn có thể đi theo phía sau mà không để mất dấu họ.
Đôi chăn ngắn vậy mà bước đi lại rất nhanh, Lâm Ngọc Trúc cũng khó khăn lắm mới theo kịp.
Vương Tiểu Mai năm ngoái đã tìm ra một rừng cây phỉ, năm nay tới thăm, ấy vậy mà vẫn chưa có ai tới hái, cô ta mừng thầm trong lòng, kéo Lâm Ngọc Trúc cùng hái.
Bọn họ bận bịu trong mảnh rừng này suốt non nửa buổi chiều, thím Lý Tứ cũng ngồi chồm hổm non nửa buổi chiều, vẻ mặt không cam tâm, bà ta cứ cảm thấy hai nha đầu này có thể đã phát hiện ra mình.
Cây phỉ không cao lắm, lúc hái còn phải khom lưng xuống hái, hái được một lúc thì phần eo vô cùng tê mỏi, lúc về càng mệt hơn, nhất thời không chú ý đã hái hơi nhiều, có hơi nặng.
Đợi về đến nhà ăn tri thức, hai người đổ luôn quả phỉ xuống cửa phơi, Lý Hướng Vãn tò mò đi tới xem, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy quả phỉ vẫn còn vỏ.
Lý Hướng Vãn lúc này thật giống một đứa trẻ ngây thơ chưa trải sự đời.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Lý Hướng Vãn, phát hiện cô gái này nhất định đã béo lên, gương mặt phúng phính hơn, lại nhìn Lý Hướng Bắc ở sân trước, hơn nửa tháng nay cũng không biết là tu sửa đường quốc lộ quá mệt hay là làm sao mà người đã gầy đi thấy rõ, sự đối lập vô cùng rõ ràng.
Lý Hướng Vãn bị Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà, cô ta sờ mặt mình hỏi: "Sao vậy? Trên mặt tôi có dính thứ gì sao?"
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, cười hì hì nói: "Tôi phát hiện ra cô dạo này đã béo lên một chút, gương mặt cũng phúng phính hơn rồi."
Vẻ mặt của Lý Hướng Vãn lập tức suy sụp, cô ta đã béo lên rồi sao? Cô ta hỏi tiếp với vẻ mặt hoảng sợ: "Béo lên rất nhiều sao?"
Lâm Ngọc Trúc bật cười ha ha, nữ chính cũng sợ béo.
"Không, vốn dĩ cô đã gầy không có chút thịt nào, mập lên một chút sẽ khá dễ nhận ra."
Lý Hướng Vãn hiển nhiên cảm thấy cô đang an ủi cô ta, mang vẻ mặt hoảng hốt quay trở về phòng soi gương.
Vương Tiểu Mai tặc lưỡi kêu lạ, nhỏ giọng nói: "Hôm qua tôi đi ngang qua sân trước trông thấy Lý Hướng Bắc, trông anh ta cũng có chút hoảng hốt, không có việc gì lại ngồi trên băng ghế ngẩn người, cô nói xem họ thật sự cứ như vậy mà chia tay sao?"
Lâm Ngọc Trúc nhún vai, hai người này đã làm hòa như thế nào cô thật sự không nhớ.
Ngày hôm sau, họ hiển nhiên đã đánh giá thấp thím Lý Tứ, bà thím này quả thật rảnh đến không thể rảnh hơn nữa, lại đi theo hai người họ lên núi, mà rất chuẩn giờ, Lâm Ngọc Trúc còn nghĩ có phải mới sáng ngày ra thím Lý Tứ đã canh chừng bọn họ rồi hay không?
Lâm Ngọc Trúc đỡ trán, là lỗi của cô, đều tại cô, cô nói với Vương Tiểu Mai: "Không được hay là cô đi đào củ cải đường trước, tôi đoán bà ta chỉ muốn đi theo tôi thôi."
Vương Tiểu Mai lắc đầu: "Làm vậy thì thật không có nghĩa khí, không sao, cứ để bà ta đi theo, đi, tôi còn biết một khu có cây táo gai, chúng ta đi xem đã chín hay chưa."
Sau đó hai người lại dẫn thím Lý Tứ đi hái quả cả một buổi sáng.
Đến trưa quay trở về nhà ăn trí thức, Lâm Ngọc Mai mở một chiếc hộp sắt vỡ ra đặt ít đá vào, chuẩn bị đùa giỡn thím Lý Tứ.
Buổi trưa hai người ăn cơm xong đã xuất phát từ sớm, không ngoài dự liệu, thím Lý Tứ lại đi theo, thì ra bà già này không về mà vẫn luôn theo dõi họ.
Tuổi đã cao mà cũng không ngại mệt, ngày ngày đi bộ hiển nhiên là có ích, tinh thần còn tốt hơn cả Trương Diễm Thu.
Vương Tiểu Mai vừa ra tới sau núi thì giống như vào vườn hoa nhà mình vậy, dẫn Lâm Ngọc Trúc tiếp tục đi hái quả dại, trên đường đi phát hiện ra một cái cây bị vẹo cổ, cái cây vẹo cổ này vô cùng chính tông, đứng ở bên dưới ném dây thừng tuyệt đối không tốn sức, là đạo cụ tuyệt vời để quay chương trình truyền hình.
Vương Tiểu Mai thấy Lâm Ngọc Trúc cứ nhìn chằm chằm cái cây vẹo cổ thì cô ta cũng nhìn theo, trong lòng nghĩ cái cây này có gì đẹp đâu.
Lâm Ngọc Trúc hơi híp mắt lại, một cái cây có đặc điểm như vậy: "Ừm, chọn mày đi!"