Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 181 - Chương 181 - Đùa Cô Thôi 2

Chương 181 - Đùa cô thôi 2
Vương Tiểu Mai vẻ mặt khó hiểu, vậy là có ý gì?

Lâm Ngọc Trúc móc ra một chiếc hộp sắt nhỏ, bảo Vương Tiểu Mai cùng đào hố với cô, đôi mắt của thím Lý Tứ trợn tròn sáng ngời, tốt lắm, hai nha đầu này quá nhiên có trò mèo.

Đợi hai người lấy cuốc chim đào một cái hố thật sâu rồi nhét chiếc hộp sắt vào, bắt đầu chôn, lúc đứng dậy còn có ý giẫm vài cái, tranh thủ khiến thím Lý Tứ tốn chút sức lực.

Sau khi đợi hai người đi khỏi, thím Lý Tứ khẽ khàng đi tới, vùi đầu vào bắt đầu đào.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai trốn trong bụi cây che miệng cười trộm, cũng không biết thím Lý Tứ đã tốn sức cả nửa ngày đào ra được một chiếc hộp sắt vỡ chứa đầy đá thì sẽ có biểu cảm như thế nào đây.

Hai người quyết định rút lui trước, sau khi trải qua chuyện này cũng không biết thím Lý Tứ có còn rảnh rỗi mà đi theo bọn họ nữa không.

Đợi hai người tìm ra một mảnh rừng táo dại, Vương Tiểu Mai nuốt nước miếng nói: "Đừng thấy quả này nhỏ, ăn vào chua lắm đấy, ngon lắm." Nói rồi lại nuốt thêm một ngụm nước miếng.

Lâm Ngọc Trúc:... Vậy thì còn đợi gì nữa, hái đi!

Tiện tay hái một quả táo dại to bằng hạt đậu bỏ vào trong miệng, vị chua lan ra, khỏi phải nói quả thực rất ngon.

Hai người vừa hái được một lúc liền nghe thấy tiếng hét thảm thiết kinh thiên của thím Lý Tứ, hai người đưa mắt nhìn nhau, có chuyện gì vậy.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai men theo đường cũ quay lại, dường như còn nghe thấy tiếng hăm dọa của đàn ông, điều này khiến hai người không khỏi thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi qua, trên đường lại nghe thấy một vài âm thanh như đang đánh nhau, dường như còn có không ít người.

Vương Tiểu Mai mang vẻ mặt hoảng sợ, nhỏ giọng nói: "Còn muốn qua không?"

Lâm Ngọc Trúc nhíu chặt lông mày, nói: "Đặt sọt xuống, chúng ta lặng lẽ vòng qua, nếu như thím Lý Tư gặp nguy hiểm thì chúng ta phải mau chóng vào thôn gọi người, cẩn thận dưới chân, đừng giẫm lên cành khô."

Vương Tiểu Mai gật đầu, cô ta cũng biết nếu thím Lý Tứ gặp phải người xấu, bên này họ cũng sẽ không được an toàn.

Hai người đi vòng xung quanh cây vẹo cổ, lọt vào mắt là anh Ngưu và Sấu Hầu bị mấy gã đàn ông đánh cho nằm sấp trên mặt đất, thím Lý Tứ mặt mày hoảng sợ ngồi ở đó, trên khóe miệng vẫn còn vết máu, trên mặt hằn rõ vết bàn tay, chiếc hộp sắt vỡ mà Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đã chôn rơi trên mặt đất.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai nhất thời không phản ứng kịp, hai người hoang mang nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, đây... là tình huống gì vậy?

Khi Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai ngồi trong cục công an viết tường trình còn chưa hiểu chuyện gì, bọn họ chỉ chôn một chiếc hộp sắt đùa giỡn thím Lý Tứ vậy mà lại kéo bản thân đến tận cục công an.

Thật là oan uổng!

Đồng chí ghi chép hỏi: "Mục đích ban đầu các cô chôn hộp sắt là gì?"

Vương Tiểu Mai căng thẳng như con chim cút vậy.

Lâm Ngọc Mai nhíu mày, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Chỉ là đùa giỡn thím Lý Tứ một chút mà thôi."

Đồng chí ghi chép: "... Trong này có nguyên do gì không?"

Lâm Ngọc Trúc:...

"Hai ngày nay bà ta cứ đi theo chúng tôi lên núi, ba chúng tôi trước kia có chút xích mích, điều này vào trong thôn nghe ngóng một chút là biết, lần này cũng không biết thím Lý Tứ có ý định gì nên muốn đùa giỡn bà ấy cho vui."

Đồng chí ghi chép gật đầu, lại hỏi: "Theo như anh Ngưu và Sấu Hầu nói họ đã chôn một số tiền dưới cây vẹo cổ, các cô có nhìn thấy không?"

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đều lắc đầu.

Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một lát, có phải là lúc thím Lý Tứ đang đào vừa đúng lúc bị anh Ngưu và Sấu Hầu trông thấy, sau đó bọn họ tức giận cho rằng thím Lý Tứ đang lấy tiền của họ?

Không thể không nói, Lâm Ngọc Trúc đã nghĩ đúng rồi.

"Nếu như thật sự chôn ở đó, vậy thì các anh tìm khắp xung quanh xem, chắc vẫn có thể tìm ra, lúc chúng tôi chôn thật sự không phát hiện ra thứ gì khác."
Bình Luận (0)
Comment