Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 182 - Chương 182 - Đây Có Phải Là Có Hiểu Lầm Gì Hay Không? 1

Chương 182 - Đây có phải là có hiểu lầm gì hay không? 1
Ba người Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai và thím Lý Tứ là được trưởng thôn đón về.

Lâm Ngọc Trúc đời này cũng sẽ không quên được vẻ mặt cực kỳ đặc sắc của trưởng thôn vào ngày hôm đó.

Thật lâu sau Lâm Ngọc Trúc mới biết được, trưởng thôn của bọn cô là trưởng thôn duy nhất trong công xã từng đến đồn công an để lĩnh người trong thôn của mình về, công xã chỗ bọn họ cũng chưa bao giờ có người nào trong thôn bởi vì đón lễ mà phải đón trong đồn công an cả...

Tuy rằng việc này cũng không thể trách ba người họ được, nhưng sau khi ba người trở về thôn thì thanh danh vẫn vang dội như trước, đều vang vọng cả thôn.

Đêm đó sau khi về nhà, thím Lý Tứ liền bị bệnh, ban đêm sốt cao nói mê sảng, tiếng kêu thê thảm quấy rầy đến hàng xóm xung quanh, khiến mọi người đều không ngủ được.

Trong một đêm, sự tích ba người Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai và thím Lý Tứ vinh quang bắt tội phạm bỏ trốn đã được truyền ra ngoài.

Mặt trời từ từ mọc lên, nhóm thanh niên trí thức ở sân sau vẫn đi sửa đường như thường lệ, Lý Hướng Vãn đeo giỏ hỏi Lâm Ngọc Trúc đang ngồi phơi nắng trong sân: "Hôm nay không lên núi hả?”

Lâm Ngọc Trúc uyển chuyển lắc đầu: "Không đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Chủ yếu là để xoa dịu một chút tâm trạng thôi.

Lý Hướng Vãn nở nụ cười, không phúc hậu nghĩ trong chuyện này ba người họ thật đúng là đủ xui xẻo mà.

"Cô có muốn lên trấn trên không? Tôi vừa vặn đi lên thị trấn làm ít chuyện.”

Trong đầu Lâm Ngọc Trúc không khỏi hiện ra cái câu bị mấy con heo trói buộc kia của Vương Tiểu Mai, vì thế Lâm Ngọc Trúc có chút tò mò hỏi: "Cô đi lên trấn như vậy thì mấy con heo phải làm sao?”

Lý Hướng Vãn vừa nghĩ đến chuyện này liền tức giận nói: "Cho thím Vương Nhị hai hào, thím ấy mới đáp ứng trông nom thay tôi một lúc.”

“Thím ấy làm như vậy có chút xấu xa nhỉ."

"Chỉ biết bắt nạt những thanh niên trí thức không có căn cơ như chúng ta mà thôi, cô muốn đi lên trấn không?"

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, lười biếng nói: "Không đi, hôm nay liền muốn nghỉ ngơi.”

Gần đây cô vừa nấu đường vừa bán hàng, vừa đến đồn công an, có chút mệt mỏi, cần phải điều chỉnh một chút.

Chuyện Lâm Ngọc Trúc chôn hộp sắt trêu chọc thím Lý Tứ hầu như mọi người đều biết.

Lý Hướng Vãn mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy buồn cười, cô ta cũng chưa từng nghe nói qua, có người vì trêu đùa người khác mà còn có thể trêu đùa đến mức vào luôn đồn công an, quả thực có chút xui xẻo mà.

"Vậy tôi đi trước.”

Lâm Ngọc Trúc lười biếng gật đầu, tiếp tục tắm nắng, dần dần Lâm Ngọc Trúc cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.

Vương Tiểu Mai nhìn Lý Hướng Vãn đi lên trấn, mà lúc này tại chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức xem như không có ai, thím Lý Tứ phỏng chừng cũng sẽ không tiếp tục đi theo bọn họ nữa, vội vàng đeo giỏ tới nói với Lâm Ngọc Trúc: "Đi thôi, thừa dịp không có ai đi đào toàn bộ củ cải đường về.”

Lâm Ngọc Trúc quả thực bội phục Vương Tiểu Mai, thật đúng là một tiểu pháo hôi tinh thần dồi dào.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu nói: "Không đi, hôm nay tôi đâu cũng không đi, tôi phải nghỉ ngơi.”

Vương Tiểu Mai nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Lâm Ngọc Trúc, nghĩ có thể là ngày hôm qua cô bị dọa đến, cũng không miễn cưỡng Lâm Ngọc Trúc nữa, đeo giỏ rời đi.

Lâm Ngọc Trúc hồi tưởng lại ngày đó, nếu như lặp lại một lần nữa thì cô nhất định vẫn sẽ theo Vương Tiểu Mai lên núi.

Ánh mặt trời hôm nay đặc biệt ấm áp, Lâm Ngọc Trúc ngồi trên băng ghế nhỏ phơi nắng, cơn buồn ngủ cũng lại dần dần kéo đến, Lâm Ngọc Trúc đang muốn nghỉ ngơi một chút thì đồng chí Tiểu Tống hoảng hốt chạy tới, vội vàng nói: "Chị Lâm, chị Trương bị ốm ngất xỉu, em và chị Triệu đưa chị ấy về, không ngờ chị Trương nửa đường tỉnh lại sau đó chị Trương cãi nhau với chị Triệu, chị Triệu tức giận liền bỏ lại hai người bọn em rồi đi, em đưa chị Trương đi được hai bước thì chị Trương lại ngất đi, cái này…không có đồng chí nữ nào ở đấy cả, em cũng không dám một mình cõng chị ấy về, chị có thể theo em đi qua, rồi em cõng chị ấy trở về hay không.”

Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa đã bị chị Trương, chị Triệu trong miệng Tống Chí Cao xoay vòng, chắc mọi chuyện là Trương Diễm Thu lại ngất đi, sau đó đồng chí Tiểu Tống cùng Triệu Hương Lan đưa Trương Diễm Thu trở về đi.

Sau đó, Lâm Ngọc Trúc lại tò mò hỏi: "Cậu bỏ lại Trương Diễm Thu ở giữa đường?”

Đồng chí Tiểu Tống ngu ngơ gật gật đầu, ấp úng nói: "Em đây chính là sợ em tự mình cõng chị ấy về sẽ có người nói ra những tin đồn không đúng sự thật.”

Lâm Ngọc Trúc: ... Nhớ tới ngày đó thím Lâm nói câu “nữ đại tam, ôm gạch vàng”*.

*nữ đại tam, ôm gạch vàng: tức là đàn ông mà lấy người phụ nữ hơn mình 3 tuổi thì sẽ rất tốt. Ở đây, Tống Chí Cao sợ bị người trong thôn đồn là cậu ta và Trương Diễm Thu có quan hệ nam nữ, mà Trương Diễm Thu lại lớn tuổi hơn Tống Chí Cao nên nghe thấy Tống Chí Cao nói như vậy thì cô liền nhớ tới câu này.
Bình Luận (0)
Comment