Chương 183 - Đây có phải là có hiểu lầm gì hay không? 2
Được rồi, cũng không thể cứ như vậy mà bỏ lại Trương Diễm Thu ở trên mặt đất đi, Lâm Ngọc Trúc đành phải đứng dậy khóa cửa lại, chuẩn bị đi tìm Trương Diễm Thu cùng đồng chí Tiểu Tống.
Tống Chí Cao nhìn các phòng khác ở sân sau, tùy ý hỏi: "Chị Lâm, chị Tiểu Mai đâu?”
“Lên núi rồi nha..."
Đồng chí Tiểu Tống từ sau khi đi theo Lý Hướng Vãn kết nhóm ăn cơm, mỗi ngày đều là chị Hướng Vãn, rồi chị Vãn, muốn bao nhiêu ngọt thì có bấy nhiêu ngọt đâu, đều gọi ngọt ngào đến mức Lý Hướng Bắc hận không thể cầm dao phay ném qua cơ mà.
Lâm Ngọc Trúc còn nghĩ Tống Chí Cao làm sao chỉ hỏi Vương Tiểu Mai thôi mà không hỏi Lý Hướng Vãn, nhưng cô còn chưa kịp nói ra miệng thì đã có cảm giác cổ đau xót, trước mắt dần dần tối sầm lại.
Trước khi té xỉu, Lâm Ngọc Trúc đột nhiên nhớ tới Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc vì sao lại hòa thuận lại với nhau rồi, hình như là sau khi Sấu Hầu và anh Ngưu trốn ra, hai người bọn họ không cam lòng lại đi tìm Lý Hướng Vãn, sau đó hai bọn họ lại bị Lý Hướng Bắc đánh bại.
Cứ như thế hai người Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn lại hòa hảo rồi.
Nhưng bây giờ...
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, trong miệng Lâm Ngọc Trúc đã bị nhét một miếng giẻ, cánh tay thì bị khóa ngược phía sau, cổ tay bị dây thừng trói lại, chân cũng bị trói bằng dây thừng.
Lâm Ngọc Trúc tựa vào một đống báo phế liệu nhìn cảnh tượng chung quanh, đây là một gian phòng nhỏ rách nát, trên mặt đất đầy báo cũ.
Cảnh tượng này thật quen thuộc, cái này không phải là trạm phế phẩm sao.
Lâm Ngọc Trúc ổn định trạng thái tinh thần, trước tiên cô cảm ứng không gian cùng hệ thống, cũng may còn tốt, có thể đi vào, vì thế trong nháy mắt cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra Tống Chí Cao bắt cô tới đây làm cái gì?
Dưới tình huống không biết chung quanh là như thế nào thì không phù hợp để tiến vào không gian tránh né, nếu như bốn phía vẫn có người trông coi thì việc cô trống rỗng biến mất trong phòng khó tránh khỏi sẽ bại lộ đặc thù của cô, nếu cô may mắn trốn thoát khỏi nơi này, thì về sau cũng chỉ có thể cải trang mai danh ẩn tích sống qua ngày, biện pháp này nếu không phải là trường hợp vạn bất đắc dĩ thì cô sẽ không làm.
Lâm Ngọc Trúc nhắm mắt dưỡng thần nghe thanh âm ngoài cửa.
Đúng lúc thanh âm của Tống Chí Cao ở ngoài cửa vang lên: "Cha, nhà họ Triệu quả nhiên bán đứng chúng ta, cái tên cáo già họ Lưu kia lúc này cũng muốn bán đứng chúng ta.”
“Hừ, dựa vào chúng ta mà làm giàu, ăn no liền muốn ném chén, cũng không nhìn xem có năng lực như vậy hay không. Con có chắc người phụ nữ trong phòng kia là người mà cháu trai út của ông ta thích hay không?”
“Hẳn là không sai, tuy rằng ông cụ Lưu luôn miệng nói Chu Nam thích Lý Hướng Vãn, nhưng con thấy căn bản không phải là như thế, Chu Nam đối với người trong phòng kia càng để ý một chút."
Lâm Ngọc Trúc nghe xong liền xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu.
Đây có phải là có hiểu lầm gì hay không?
"Ừm, chờ một lát, xem thằng nhóc này có bị mắc câu hay không.”
"Cha, Chu Nam này sẽ biết tiền được ông cụ Lưu giấu ở đâu hay không?"
"Nhà họ Lưu bọn họ cũng chỉ còn lại hai huyết mạch cho nên Chu Nam tuy rằng chỉ là cháu trai của ông ta, nhưng cũng sẽ được ông ta coi trọng đâu."
"Vậy nếu như anh ta không mắc câu thì làm sao bây giờ?"
"Trước khi mặt trời lặn mà người còn không đến liền đem người trong phòng..." Nghe thấy giọng điệu âm ngoan lúc nói đến vế sau của bọn họ thì Lâm Ngọc Trúc đã đoán ra tính toán của bọn họ.
Lâm Ngọc Trúc nhìn mạng nhện trên xà nhà, luôn tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Qua một hồi lâu Lâm Ngọc Trúc mới nghe thấy Tống Chí Cao mở miệng nói: "Được rồi, cha, Lý Hướng Vãn bên kia..."
“Đã bị anh cả của con bắt được, lão Lưu kia vẫn luôn nói cô ta cổ quái, con có quan sát được cái gì không?”
“Những bảo bối mà cô ta lấy ra ấy cũng không có ở trong phòng cô ta, nguồn hàng cũng không tra ra được, con cũng chưa từng thấy cô ta tiếp xúc với người ngoài thôn, lúc xuống núi trong tay cô ta rõ ràng là không có gì cả, nhưng lúc đến chỗ của nhóm thanh niên trí thức, trong tay liền có thêm bó củi, thật giống như trống rỗng biến ra vậy."
"Ừm... Nếu lần này có thể trốn thoát, mang theo cả người phụ nữ này nữa.”
Nghe đến đây, Lâm Ngọc Trúc cực kỳ cạn lời, nữ chính quả nhiên là nữ chính nha, người ta chạy trốn cũng đều muốn mang theo cô ta đi cùng đâu, như thế nào đến lượt cô đây lại là muốn đánh chết vậy.