Chương 185 - Nổi gió 2
Lâm Ngọc Trúc: À, đề tài bị kéo ra xa rồi, ông cụ trạm phế phẩm này cũng không phải người bình thường, không nói đến toàn bộ tỉnh đi, mấy cái chợ đen gần đây đều có nhân mạch của ông ta đi, ai có thể nghĩ tới người trông coi một bang phái lớn sẽ co rúc ở một trấn nhỏ hẻo lánh như vậy chứ.
“Chu Nam, là cháu trai nhỏ của ông cụ kia, là cháu ruột đó, đừng thấy ông cụ kia họ Lưu, chu Nam họ Chu mà lầm tưởng, mấy năm trước em trai ông cụ Lưu làm con thừa tự cho nhà họ Chu, nhà họ Chu cũng có bản lĩnh, nhờ quan hệ mang theo đứa nhỏ liền bỏ chạy, đáng tiếc là người tính không bằng trời tính, loại chuyện như huyết mạch này chung quy vẫn là nhận tổ quy tông.”
Lâm Ngọc Trúc nghe đến sững sờ, Chu Nam vậy mà lại có tầng quan hệ này cùng với đại lão chợ đen, vậy trong nguyên văn anh ta vẫn luôn canh giữ bên cạnh nữ chính là xuất phát từ mục đích gì?
Lâm Ngọc Trúc càng nghĩ càng cảm thấy sởn gai ốc.
Hiện tại cô và Lý Hướng Vãn đều bị bắt, nội dung kịch bản gốc tới đây hiển nhiên là sụp đổ rồi, Lâm Ngọc Trúc xác thực không rõ là đã xảy ra sai sót gì mà dẫn đến thành kết quả như vậy.
Lâm Ngọc Trúc theo lời Tống Chí Cao tiếp tục tò mò hỏi: "Nhận tổ quy tông?”
“Ừm, cha Chu Nam đã sớm liên lạc với ông cụ Lưu, biết ông cụ Lưu có cách đưa người ra ngoài, cũng muốn đưa con trai ra ngoài, giống như chị gái nhà họ Liễu vậy đó."
Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc đảo quanh, lại hỏi: "Chị gái nhà họ Liễu?”
“Ai nha, chị Lâm à, chị Lâm, rốt cuộc chị thích Chu Nam bao nhiêu vậy, nhắc tới nhiều chuyện như vậy lại chú ý tới chuyện này, chị gái nhà họ Liễu là thanh mai trúc mã với Chu Nam, thế nhưng gia thế không tốt, con gái nhà giàu mà, hiện giờ cũng muốn sống thật tốt đâu, chỉ có thể chạy đi, lúc trước còn tưởng rằng Chu Nam sẽ đi theo chị gái nhà họ Liễu đâu, không nghĩ tới... chậc chậc chậc, đàn ông mà…”
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày.
Tống Chí Cao nhìn cô tò mò, nói những lời đầy êm tai: "Nghe ý tứ của ông cụ Lưu là Chu Nam ở lại là vì Lý Hướng Vãn có chút cổ quái, em xem lời này chính là lừa gạt ông cụ đâu, cũng là trùng hợp, bề ngoài của Lý Hướng Vãn và chị gái nhà họ Liễu rất giống nhau, ông cụ Lưu cho rằng Chu Nam thích Lý Hướng Vãn, nếu không phải ông cụ Lưu đánh chủ ý với Lý Hướng Vãn, phỏng chừng không nhất định sẽ đồng ý Cho Nam lưu lại, vì đánh chủ ý lên người Lý Hướng Vãn nên ông cụ Lưu mới mắt nhắm mắt mở tạm thời đồng ý cho Chu Nam lưu lại đấy.”
Lâm Ngọc Trúc rũ mắt trầm tư tiêu hóa nội dung trong lời này của Tống Chí Cao một chút, Lý Hướng Vãn hẳn là lúc bán hàng ở chợ đen đã khiến cho thủ hạ của ông cụ Lưu chú ý, mà Lý Hướng Vãn lại thường xuyên đi trạm phế liệu tìm tòi đồ vật.
Nữ chính trong nguyên văn đúng là đào được mấy loại bảo bối, người có địa vị như ông cụ Lưu, Lâm Ngọc Trúc nhắm mắt lại..., Lý Hướng Vãn giống như một con dê béo chạy vào bầy sói vậy đó.
Cái gì mà tình căn đâm sâu chứ, cái gì mà cả đời không cưới ai, chưa chắc đều là sự thật.
Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu, Tống Chí Cao đã là một bộ dáng cà lơ phất phơ, Lâm Ngọc Trúc lại hỏi: "Cậu nói ông cụ Lưu lợi hại như vậy, vậy nhà họ Tống các cậu thì sao? Là thuộc hạ của ông cụ Lưu hả? Bị coi là đứa con trai bị bỏ rơi?”
Lời này của Lâm Ngọc Trúc vừa dứt, thần sắc của Tống Chí Cao cũng dần dần tàn nhẫn, cậu ta âm ngoan nói: "Tôi coi ông ta là trưởng bối, nhưng ông ta lại coi chúng tôi như quân cờ, muốn đứng ngoài cuộc, cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Nói xong, Tống Chí Cao đột nhiên nắm lấy hai má Lâm Ngọc Trúc thưởng thức.
Giọng điệu trong miệng trơn tru nói: "Chị Lâm tuy rằng không xinh đẹp bằng Lý Hướng Vãn, nhưng cũng không kém nha, so với một mỹ nhân lạnh như băng vẫn là vui vẻ hoạt bát như chị Lâm đây càng khiến người ta hiếm lạ đấy.”
Lâm Ngọc Trúc tránh thoát khỏi tay Tống Chí Cao, nhàn nhạt liếc Tống Chí Cao, nói: "Cậu bắt tôi càng giống như là ý định nhất thời, thoạt nhìn không giống bộ dáng là ủ mưu đã lâu.”
‘Chị Lâm còn nhớ rõ hai tên đào tẩu hôm qua không?”
Đầu óc Lâm Ngọc Trúc ong ong một tiếng, cô đây là dựa vào bản lĩnh bị cuốn vào chuyện này rồi?