Chương 186 - Kỹ năng trèo tường 1
Tống Chí Cao nhếch khóe miệng cười cười, chậm rãi nói: "Ngày hai tên ngốc kia bị bắt lần đầu tiên, mọi người đều vội vàng đi góp vui, lúc em và Chu Nam chậm rãi đi ra ở phía sau thì phát hiện ra có mấy người xa lạ đang âm thầm quan sát, chị Lâm phân tích xem, mấy người xa lạ này vì sao phải trốn ở chỗ tối lặng lẽ quan sát chứ?”
Lâm Ngọc Trúc đảo mắt, suy đoán: “Tai mắt?”
Tống Chí Cao thiếu chút nữa muốn vỗ tay cho câu trả lời của Lâm Ngọc Trúc, rất tán thưởng nói: "Chị Lâm thật thông minh, chị nói xem là tai mắt của ai đây?”
Lâm Ngọc Trúc... Đoán cái này có mà đau đầu chóng mặt ra, tai mắt của người nào ư, khả năng là ai cũng có thể đi.
"Vậy phải xem các người bị bao nhiêu người nhớ thương."
Tống Chí Cao nghiêng đầu một cái, gật gật đầu nói: "Chị Lâm, em không ngại nói cho chị biết, toàn bộ chợ đen xem như là của nhà họ Lưu cùng nhà họ Tống, còn lại đều là một ít tiểu lâu la không đáng lọt vào mắt.”
Vậy thì chắc hẳn là nằm vùng được cài vào trong chợ đen đi.
Tống Chí Cao thấy Lâm Ngọc Trúc hẳn là đã suy đoán ra, cảm thấy rất là hài lòng bởi vì cậu ta và Lâm Ngọc Trúc vẫn luôn nói chuyện rất hợp nhau mà, cậu ta cũng không cần tốn quá nhiều sức lực để giải thích cặn kẽ.
“Nghĩ đến chị cũng đoán được đi, vốn em cũng cố ý đi nhắc nhở ông cụ Lưu, lúc ấy em còn cho rằng ông ta sẽ xử lý hậu quả, không nghĩ tới lão hồ ly này lại nhân cơ hội muốn bán đứng nhà họ Tống chúng em.”
“Ngày hôm qua hai tên tội phạm trốn thoát kia sau khi bị bắt vào liền khai ra Trương Tam, à, Trương Tam này xem như là một trong những người nằm vùng đấy, vốn tưởng rằng anh ta sẽ gánh lấy toàn bộ mọi việc, không ngờ anh ta lại khai ra nhà họ Triệu, chị Lâm chị có biết nhà họ Triệu không?”
Lâm Ngọc Trúc… Tên này coi cô là thần tiên hả?
Lâm Ngọc Trúc suy đoán trong đầu: Nếu Tống Chí Cao đã hỏi như vậy thì nhất định là họ Triệu rồi, Triệu Hương Lan? Hẳn là không phải, Lâm Ngọc Trúc thử nói: "Triệu Ái Đảng?”
Tống Chí Cao cười ha ha, vỗ tay.
"Anh ta vậy mà thật sự phối hợp đấy, ai có thể nghĩ đến một thanh niên trí thức xuống nông thôn lại có thể là người nằm vùng ở chợ đen chứ, anh ta còn tưởng rằng mình làm rất bí mật chăng."
Tống Chí Cao tiếc nuối thở dài.
Đột nhiên Tống Chí Cao âm trầm nói: "Hôm nay bên công an đột nhiên mang Triệu Ái Đảng đi, nhà họ Triệu là người của nhà họ Tống chúng em, không cần em nói, chị Lâm hẳn là cũng hiểu chứ?”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, cô hiểu được, nhà họ Triệu đột nhiên bị bại lộ như vậy, củ cải mang bùn mà, nhà họ Tống không có khả năng nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, phản ứng trước tiên chính là muốn chạy trốn, mà chạy trốn thì cần tiền...
Lâm Ngọc Trúc khó tin mở miệng hỏi: "Nhà các người không có tiền?”
Nghe vậy, khuôn mặt Tống Chí Cao nhất thời có chút rạn nứt.
Đương nhiên là có rồi, nhưng nhà bọn họ đều vụng trộm vận chuyển ra ngoài, vốn nhà bọn họ tính toán lại làm mấy đợt kinh doanh rồi cuốn theo tiền bỏ trốn, không nghĩ tới chiến lược bị sai.
Tống Chí Cao lại nghĩ đến ông cụ Lưu trong đợt nhận hàng lần này vẫn luôn chậm chạp không đưa tiền, ông ta hẳn là đã dự mưu xong, muốn đưa nhà họ Tống bọn họ vào chỗ chết, rốt cuộc cũng chỉ là kém một nước cờ thôi mà.
"Nói nhiều như vậy, chị Lâm, chị phải làm sao bây giờ? Nếu Chu Nam không đến, những lời chị nghe được vào ngày hôm nay…, vậy thì cũng chỉ có thể “bịt miệng” chị lại thôi.”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Lâm Ngọc Trúc ngữ khí rất bình thường hỏi: "Trong nhóm thanh niên trí thức, chúng ta coi như là có mối quan hệ hòa hợp đi?”
Tống Chí Cao cười: "Cho nên?”
“Tôi muốn đi vệ sinh." Lâm Ngọc Trúc rất đứng đắn nói.
Tống Chí Cao...
"Cũng không thể để cho tôi tè ra quần chứ? Tốt xấu gì cũng cùng nhau cắt lúa mì, cho nhau lương thực, trong cả nhóm thanh niên trí thức ấy, ngoại trừ Vương Tiểu Mai ra thì người tôi chiếu cố nhất chính là cậu đấy, cậu cũng nên cho tôi chút tôn nghiêm này đi.”
Tống Chí Cao...
“Cậu yên tâm, một cô gái như tôi còn có thể chạy thoát được hay sao?” Lâm Ngọc Trúc nhìn Tống Chí Cao với dáng vẻ hoàn toàn không hiểu rõ vì sao cậu ta lại đề phòng cô như vậy, cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm thôi mà, không đến mức đó đi chứ.