Chương 187 - Kỹ năng trèo tường 2
Tống Chí Cao cảnh giác nhìn Lâm Ngọc Trúc, "Chị Lâm, chị là người như thế nào, chị hẳn là hiểu rõ bản thân mình đi?”
Lâm Ngọc Trúc...
Lâm Ngọc Trúc: "Tôi muốn đi vệ sinh..." Lâm Ngọc Trúc bất lực nói.
Tống Chí Cao tựa hồ đang do dự, cuối cùng vẫn là mềm lòng một chút, đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Trúc ngồi xổm xuống, nói: "Chị Lâm, bên ngoài có không ít người canh giữ, em khuyên chị đừng giở trò gì cả, em thì dễ nói chuyện, nhưng cha em thì không nhất định, nếu chị dám trốn ông ấy nhất định sẽ đánh gãy chân chị.”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, trên mặt là sợ hãi thất thố, trong lòng thì hỏi hệ thống: “Nếu bị đánh gãy chân thật thì có biện pháp chữa khỏi hay không, có bị tàn phế hay không?”
"Chỉ cần không bị đánh đến không còn hình dạng gì thì hệ thống đều có thể giúp ký chủ khôi phục, ký chủ chỉ cần trả giá trị cống hiến nhất định là được."
Có những lời này của hệ thống Lâm Ngọc Trúc liền yên tâm.
Sau khi được mở trói, Lâm Ngọc Trúc đứng lên hoạt động động tay chân, Tống Chí Cao nghiêng đầu ở một bên nhìn, không khỏi nói: "Em đã nói mà, chị Lâm thú vị hơn nhiều so với loại phụ nữ như Lý Hướng Vãn kia, mỗi lần nhìn chị vui vẻ như vậy liền khiến người khác yêu thích.”
Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, hôm nay thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt mà.
Chờ Lâm Ngọc Trúc đi theo Tống Chí Cao ra khỏi phòng, thì cô liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế bập bênh nhàn nhã bập bênh ở cửa.
Người đàn ông này cực kỳ giống Tống Chí Cao, nhìn có vẻ trung hậu ngay thẳng, mặt ngoài nhìn qua tuyệt đối nhìn không ra là người xấu.
Lâm Ngọc Trúc lại một lần nữa cảm thán trong lòng, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được.
Người đàn ông này coi như là nghe rõ ràng đối thoại của hai người Lâm Ngọc Trúc và Tống Chí Cao, lúc Lâm Ngọc Trúc đi ra, ông ta còn cố ý nhìn hai lượt, ha hả cười, để cho một người canh giữ ở cửa cùng đi theo sau Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc lại để cho hệ thống dò xét trên người những người này có dụng cụ nguy hiểm gì, sau khi Lâm Ngọc Trúc biết được bọn họ đều chỉ mang theo một thanh dao găm thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhà vệ sinh của trạm phế liệu nằm ở tận góc trong cùng hẻo lánh, bốn phía trạm phế liệu đều được bao vây bằng tường gạch, Lâm Ngọc Trúc dùng mắt ước lượng một chút độ cao, lúc này trái tim Lâm Ngọc Trúc đều đập thình thịch.
Sau khi ba người đi đến giữa sân, Lâm Ngọc Trúc khó xử lôi kéo Tống Chí Cao nhỏ giọng nói: “Cậu có thể đừng dẫn anh ta theo không.” Như vậy thật là ngại đấy.
Tống Chí Cao ngẩn ra, cậu ta nhìn người đàn ông cao to vạm vỡ phía sau, rồi lại nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lâm Ngọc Trúc, nói: "Anh đừng đi theo.”
Người đàn ông kia nghe xong thì thành thật đứng tại chỗ.
Lâm Ngọc Trúc lại nhìn Tống Chí Cao, một bộ dáng vẻ không thể tưởng tượng được ‘hoá ra cậu là người như vậy’ mà nhìn Tống Chí Cao.
Tống Chí Cao:...
"Một cô gái như tôi còn có thể trèo tường chạy được chắc, cậu cũng không cần đi theo để nghe tiếng…?"
Rốt cuộc thì Tống Chí Cao vẫn là người trẻ tuổi, không thể so sánh với những người da mặt dày được, Tống Chí Cao cũng đứng bất động tại chỗ.
Theo như Tống Chí Cao thấy một cô gái trong thành phố vai không thể gánh, tay tay không thể vác được như Lâm Ngọc Trúc thì thật đúng là không thể trèo tường mà chạy đi được.
Lâm Ngọc Trúc từng bước từng bước đi tới nhà vệ sinh bên kia, sau khi cách Tống Chí Cao mấy mét thì Lâm Ngọc Trúc đột nhiên tăng tốc độ chạy đến bên tường, sau đó là chạy lấy đà, nhảy lên, bấu vào tường, cổ tay thì bám vào đầu tường dùng sức trèo sang phía bên kia, cuối cùng là trực tiếp lưu loát nhảy xuống, động tác liền mạch không quá nửa phút.
Tống Chí Cao trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Ngọc Trúc trèo tường chạy trốn, biểu tình dần dần ngưng đọng.
Một lúc lâu sau, Tống Chí Cao mới phản ứng lại được, nói với người đàn ông phía sau: "Còn nhìn cái gì, đuổi theo.”
Mà Lâm Ngọc Trúc sau khi nhảy xuống thì rất nhanh đã ổn định được thân hình, cô nhìn những chấm đỏ trên bản đồ nhỏ, nhanh chóng chạy về phía không có người, cuối cùng sau khi Lâm Ngọc Trúc chạy vào trong một con hẻm không người thì cô lách vào trong không gian, sau khi vào không gian, phản ứng đầu tiên của Lâm Ngọc Trúc chính là mở bản đồ ra, rất tốt, bản đồ vẫn có thể sử dụng được.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc mới quỳ xuống trên sàn nhà thở hổn hển, bình phục lại đại não còn đang sợ hãi.
Nhớ năm đó cô trèo tường cũng là hạng nhất, đừng hỏi cô vì sao, đây chính là bí mật.