Chương 193 - Vương Dương sẽ làm gì đây? 2
Thẩm Bác Quận cười cười, xoay người rón rén đi dọn củi.
Lâm Ngọc Trúc ôm chăn đi gõ cửa phòng Vương Tiểu Mai, sau khi Vương Tiểu Mai thực sự tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa thì vẻ mặt lúc ấy của cô ta chính là không thể hiểu được, hai mắt cô ta mông lung buồn ngủ lại có chút u oán mà nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc cợt nhả, vẻ mặt lấy lòng nói: "Chị Tiểu Mai, em có chút sợ hãi, tới ngủ nhờ một đêm.”
Một đêm bình an vô sự trôi qua.
Trước khi bình minh Thẩm Bác Quận vụng trộm trở lại sân trước, đợi đến lúc Lâm Ngọc Trúc thức dậy vào buổi sáng quay trở về phòng thì phát hiện cái phòng này của cô tựa hồ giống như không có ai tới.
Đồng chí Thẩm này rất chú trọng đấy, không tồi không tồi.
Đêm đó cả nhóm thanh niên trí thức cũng không ai phát hiện ra sự thật là lúc sau Thẩm Bác Quận tới nghỉ ngơi trong phòng Lâm Ngọc Trúc.
Thời điểm Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc trở về đã là giữa trưa.
Lúc Lý Hướng Bắc dìu Lý Hướng Vãn vào thôn đã khiến cho các bác gái trong thôn ngạc nhiên tới mức thiếu chút nữa đã rớt sái quai hàm.
Đợi hai người Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn đi xa rồi, các bác gái cùng nhau xuống núi trở về mới nhao nhao nói: "Đây là hòa hợp rồi sao?”
“Đầu Lý Hướng Vãn là sao vậy?”
“Bị chị em nhà họ Đổng đánh hả?”
“Không phải đâu, động tĩnh lớn như thế sao chúng ta không nghe thấy được chứ."
"Vậy khẳng định là đánh người ở trong phòng rồi, như thế thì sao bà biết được."
"Chậc chậc chậc, hai chị em nhà họ Đổng, hai người này thật đúng là..."
Không nói đến hai chị em nhà họ Đổng còn không biết chuyện có một cái nồi lớn từ trên trời giáng xuống đầu bọn họ thì đợi đến lúc hai chị em bọn họ trơ mắt nhìn Lý Hướng Bắc dốc lòng che chở đỡ Lý Hướng Vãn vào trong chậu rau trong tay Đổng Điềm Điềm trực tiếp rơi xuống đất.
Đổng Mật Mật ngẩn người một lát, sau đó mới có vẻ mặt nhiệt tình tiến lên hỏi: "Chị Hướng Vãn đây là làm sao vậy? Anh Hướng Bắc, sắc mặt anh sao lại tiều tuỵ như vậy, nếu không anh về phòng nghỉ ngơi đi, em đỡ chị Hướng Vãn vào phòng cho.”
Lý Hướng Vãn mím chặt khóe môi, thân thể đều căng thẳng vài phần.
Lý Hướng Bắc không chút do dự nói: "Không cần, tôi tự mình làm.”
Sau đó, Lý Hướng Bắc liền dìu Lý Hướng Vãn trở về sân sau.
Đổng Mật Mật không nói gì nhìn hai người Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn, rồi lại quay đầu lại nhìn chị gái nhà mình.
Chỉ thấy Đổng Điềm Điềm cứng ngắc đứng tại chỗ, vẻ mặt như tro tàn, thật lâu sau đột nhiên lẩm bẩm thấp giọng nói: "Cuối cùng thì mưu đồ được cái gì chứ.”
Vất vả đến đây lại là xuống ruộng làm việc nhà nông, rồi còn khiến cho người khác nói ra nói vào về mình, nhưng kết quả là cái gì cũng không có.
Đổng Mật Mật tiến lên an ủi chị gái nhà mình, cổ vũ nói: "Chị, vẫn còn có cơ hội mà. Hai người họ cũng chưa kết hôn đâu.”
Đổng Điềm Điềm tự trào phúng cười lạnh, lạnh lẽo nói: "Cho dù có cơ hội, cướp được tới tay thì sẽ có gì tốt chứ, đợt này em cũng thấy được đấy thôi, tâm tư của Lý Hướng Bắc toàn bộ đều đặt ở sân sau, người liền giống như mất hồn, chị bên này vừa là tươi cười vừa hầu hạ chăm sóc anh ta thỏa đáng, nhưng chị có đạt được sắc mặt tốt của anh ta hay không? Người như vậy thì làm sao chị dám phó thác cả đời chứ.”
Đổng Điềm Điềm càng nói càng mất hy vọng, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Đổng Mật Mật cũng trầm mặc trong nháy mắt, ai không muốn tìm người có gia thế rồi ngoại hình dáng vẻ đều tốt chứ, nhưng nếu trong lòng người này toàn bộ đều là vị trí của người phụ nữ khác thì có được người đó lại có ý nghĩa gì chứ.
Là chê đời này mình sống quá an nhàn sao? Đổng Mật Mật cảm thấy đi theo người như vậy cả đời thì chỉ riêng nghĩ đến thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Dù sao thì hai người các cô đã tận lực vì lợi ích của gia tộc rồi.
Người tính không bằng trời tính, không có duyên phận chung quy là không có duyên phận.
Bên này hai chị em Đổng Điềm Điềm, Đổng Mật Mật đang ảm đạm chán nản thì bên kia Vương Tiểu Mai vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hai người Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn, nháy nháy mắt với Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc nhìn Lý Hướng Bắc giống như một người vợ nhỏ, thật cẩn thận đỡ Lý Hướng Vãn vào phòng, nghĩ thầm những gì Vương Tiểu Mai nói lúc trước cũng không phải không có đạo lý.
Vương Dương sẽ làm gì đây?
Là anh em tốt vào sinh ra tử với nhau, trọng tình trọng nghĩa, hay là có vợ liền quên anh em, nghĩ thôi đều thấy xúc động.