Chương 192 - Vương Dương sẽ làm gì đây? 1
Sau khi Tống Chí Cao cùng những người khác trong nhà họ Tống bị bắt thì bọn họ cũng không có khai ra vị trí của anh trai Tống Chí Cao, trong lúc đọ sức cùng bọn họ, Thẩm Bác Quận bảo Lý Bàn Tử mang theo Lý Hướng Bắc đi đến rừng cây nhỏ của nhà máy sản xuất đồ hộp tìm Tô Đại Hạo.
Tô Đại Hạo ở trong trấn này được coi là người làm việc thuận buồm xuôi gió, vì thế anh ta có thể biết được nhiều tin tức ngầm hơn bọn họ, chỗ mà anh cả của Tống Chí Cao ẩn thân rất có thể là Tô Đại Hạo sẽ biết.
Thấy nhà họ Tống đã xảy ra chuyện, Tô Đại Hạo không hề cố kỵ chỉ ra mấy chỗ mà anh Cả của Tống Chí Cao có thể ẩn thân, cảnh sát bên này liền nhanh chóng lùng bắt cứu người.
Rất nhanh Lý Hướng Vãn đã được tìm thấy, Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn vẫn là có duyên đó bởi vì đám người Lý Hướng Bắc đã tìm được Lý Hướng Vãn trước cảnh sát.
Anh trai của Tống Chí Cao thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Lý Hướng Vãn, lúc anh ta đang có ý đồ làm gì đó thì đúng lúc Lý Hướng Vãn tỉnh táo lại.
Vì thế tình huống lúc ấy chính là một phen giãy dụa chống cự quyết liệt đến từ Lý Hướng Vãn, anh trai của Tống Chí Cao ghét bỏ Lý Hướng Vãn giãy dụa chống cự mạnh mẽ liền túm tóc Lý Hướng Vãn rồi xô Lý Hướng Vãn vào tường, Lý Hướng Vãn trực tiếp bị đập đầu vào tường nên cực kỳ hoảng hốt, may mắn là lúc đó Lý Hướng Bắc cùng cảnh sát đã chạy tới.
Chờ sau khi bắt được tên côn đồ bên ngoài, Lý Hướng Bắc đá cửa mà vào, sau đó anh ta liền nhìn thấy anh trai của Tống Chí Cao đang cầm dao khống chế Lý Hướng Vãn làm con tin.
Tiếp theo là một tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.
Lý Hướng Vãn được cứu và được đưa thẳng đến bệnh viện.
Vương Tiểu Mai chỉ đại khái biết được nửa đoạn trước của sự việc, tỉ mỉ kể cho Lâm Ngọc Trúc nghe một chút, chứ thực ra thì Vương Tiểu Mai vẫn là trạng thái mơ hồ, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Ngọc Trúc cũng không nói kỹ chuyện này với Vương Tiểu Mai, dù sao thì việc này cũng không nên tuyên truyền ra bên ngoài, bởi nó sẽ tạo thành khủng hoảng không cần thiết.
Cho nên Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ nói với Vương Tiểu Mai: "Chuyện này không tiện nói ra, cô vẫn là không biết rõ thì tốt hơn.”
Vương Tiểu Mai tự tưởng tượng một phen, thần sắc ngưng trọng gật gật đầu, lại hỏi Lâm Ngọc Trúc: "Cô có thấy Lý Hướng Vãn không? Lúc này Lý Hướng Vãn còn chưa về.”
“Đầu bị thương nhẹ, lúc này ở bệnh viện."
Vẻ mặt của Vương Tiểu Mai lại nghiêm túc vài phần, nhưng cũng không hỏi vấn đề này nữa.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai, đột nhiên phát hiện Vương Tiểu Mai này tuy rằng không khôn khéo nhưng vừa đụng phải nguy hiểm thì hình thức tự vệ liền mở ra.
Cái này thực sự là... có phúc khí đấy.
Tuy rằng người nhà họ Tống đều bị bắt nhưng nhà họ Lưu lại không bị bắt bởi vì nhà họ Lưu bọn họ đã sớm chuẩn bị rút lui, cho nên cảnh sát lúc này còn đang ra sức tìm kiếm người nhà họ Lưu.
Là nằm vùng chưa bị bại lộ thân phận, Thẩm Bác Quận vẫn cần phải ẩn nấp.
Mà đối với Lâm Ngọc Trúc, người không hiểu sao lại bị liên lụy vào chuyện này, Thẩm Bác Quận cảm thấy vẫn cần phải bảo vệ cô một chút.
Đợi đêm khuya vắng lặng, tất cả mọi người đều ngủ, lúc không có ai chú ý, Thẩm Bác Quận lặng lẽ đi tới gõ cửa phòng Lâm Ngọc Trúc.
Sau đó là một thanh âm rất nhỏ truyền đến từ bên trong cửa hỏi: "Ai đấy?"
Thẩm Bác Quận cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm ổn mang theo trấn an nói: "Là tôi.”
Lỗ tai Lâm Ngọc Trúc giật giật, cảm ứng của cô đối với âm thanh giọng nói của mọi người vẫn rất là nhạy bén cho nên Lâm Ngọc Trúc nghe ngay ra được là Thẩm Bác Quận, Lâm Ngọc Trúc mở cửa thò đầu ra có chút nghi hoặc, trễ như vậy rồi còn có chuyện gì chứ.
Thẩm Bác Quận ho nhẹ một tiếng, nói: "Vì an toàn của cô mà suy nghĩ, cô có muốn đến chỗ đồng chí Vương Tiểu Mai ngủ một đêm hay không, tôi canh giữ ở phòng của cô.”
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, đây là sợ có cá lọt lưới tới trả thù?
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, mở hẳn cửa ra, sau đó cô trở về phòng thu thập chăn đệm chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng đến lúc Lâm Ngọc Trúc ôm chăn đệm ở trong tay rồi thì cô lại đờ người ra đứng nguyên tại chỗ.
Do dự một lúc lâu, Lâm Ngọc Trúc mới nói với Thẩm Bác Quận đã tiến vào trong phòng: "Tôi còn có một bộ chăn mỏng có thể dùng được, nếu không tôi lấy ra cho anh dùng?”
Thẩm Bác Quận chỉ vào củi bên ngoài, ôn hòa hỏi: "Củi bên kia tôi có thể dùng được không? Đốt củi cho phòng nóng một chút là tốt rồi, tối nay tôi không có ý định đi ngủ.”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, thành khẩn nói: "Yên tâm dùng, yên tâm dùng, vất vả rồi.”