Chương 196 - Nào, cô nói xem, ngày đó nếu cô là Lý Hướng Bắc, cô sẽ làm gì hả? 1
Chờ Lý Hướng Bắc đi rồi, Lý Hướng Vãn một mình buồn bã một hồi, sau đó cô ta đột nhiên đứng dậy vịn tường, dáng vẻ lung la lung lay như sắp ngã đi ra khỏi phòng, Lý Hướng Vãn nhìn thấy Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc ngồi ở cửa thì trực tiếp đi tới phía hai người họ.
Lâm Ngọc Trúc nhìn bộ dáng lung lay như sắp ngã nhưng vẫn đẹp đến mức có thể so với Tây Thi phiên bản thực này của Lý Hướng Vãn thì cảm khái đến cô nhìn thấy còn thấy thương xót cơ mà, Lâm Ngọc Trúc đưa ghế của mình cho Lý Hướng Vãn ngồi, hỏi: "Cô không sao chứ?”
Lâm Ngọc Trúc đột nhiên cảm thấy cô coi như may mắn hơn khi so sánh với nữ chính là Lý Hướng Vãn đây, tốt xấu gì Tống Chí Cao chỉ là một kẻ lắm lời chứ không có động tay động chân với cô.
Vương Tiểu Mai cũng có chút quan tâm nhìn qua, nghĩ thầm, cô gái xinh đẹp như Lý Hướng Vãn này mà bị thương cũng đủ khiến cho mọi người sinh lòng thương tiếc rồi.
Lý Hướng Vãn chậm rãi ngồi xuống, hỏi: "Hôm qua cô không sao chứ? Cô có biết gì về chuyện đó không?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn Lý Hướng Vãn, Lý Hướng Vãn này tựa hồ còn không biết cô ta đã sắp bại lộ chuyện “không gian” của cô ta, làm cho người bên kia nhớ thương đi.
Là đồng hương, lúc làm ghi chép bản án, về Lý Hướng Vãn bên này cô không nói nhiều, chỉ nói nghe được một câu là bắt được Lý Hướng Vãn như thế thôi.
Về phần vì sao đám người Tống Chí Cao bắt Lý Hướng Vãn, một người xui xẻo như cô làm sao có thể biết được chứ.
Hiện giờ cô cũng không thể nói thẳng với Lý Hướng Vãn là “không gian của cô em thiếu chút nữa là bại lộ rồi đấy” được.
Vì thế Lâm Ngọc Trúc chỉ có thể mơ hồ nói: "Lúc ấy tôi bị đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại mơ mơ màng màng chỉ nghe Tống Chí Cao hỏi cha cậu ta là có bắt được cô hay không, cha cậu ta nói là đã bắt được, sau đó tôi nghe được là bọn họ còn có ý định muốn mang cô đi theo trong lúc bọn họ chạy trốn, tôi vốn đã mê man, cũng không nghe ra được cái gì nữa.”
Nói xong Lâm Ngọc Trúc tựa hồ rất tò mò hỏi: "Bọn họ đây là ham sắc đẹp sao? Đây là coi trọng cô?”
Cô đã nói nhiều như vậy rồi, còn lại thì Lý Hướng Vãn hãy tự mình suy nghĩ liên tưởng đi.
Vương Tiểu Mai trợn tròn mắt trong nháy mắt, nghĩ đến thì ra là như thế, hậu viện có ba người bọn họ nhưng chỉ bỏ sót lại mình cô ta, là bởi vì cô ta không đủ xinh đẹp đi?
Lý Hướng Vãn rũ xuống hai mắt, lông mi vừa rậm vừa cong, chỉ với vẻ mặt như vậy thôi cũng đã là cảnh đẹp vui mắt, đủ để cho mọi người vui vẻ ngắm nhìn rồi.
Hai người Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc đều nhìn Lý Hướng Vãn vài lần đâu, sau một lúc ánh mắt hâm mộ của cả hai mới lần lượt dịch chuyển ra khỏi trên người Lý Hướng Vãn, thầm nghĩ đúng là trời cao bất công.
Lúc này Lý Hướng Vãn cũng không có tâm tình tốt như vậy giống hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai, sau khi nghe Lâm Ngọc Trúc nói xong, điều đầu tiên mà Lý Hướng Vãn nghĩ đến chính là bí mật của cô ta có phải là đã bị người nhà họ Tống phát hiện ra rồi hay không?
Bằng không trên người cô ta còn có cái gì đáng để bọn họ để ý chứ, sắc đẹp sao? A, trừ phi là bọn họ điên rồi, chạy trốn còn mang theo một cái vướng víu, là chê mệnh lớn hay sao.
Nghĩ như vậy, Lý Hướng Vãn càng xác định là nhà họ Tống có khả năng phát hiện ra “không gian” của cô ta?
Lý Hướng Vãn nhất thời thần sắc không yên, cô ta ôm đầu, cảm thấy đau đầu dữ dội.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai gắt gao nhìn chằm chằm Lý Hướng Vãn, trong lòng nghĩ cũng đừng ngất thôi.
Cũng may Lý Hướng Vãn ít nhiều đều là nữ chính, vẫn vững chắc ngồi ở đó.
Sau một lúc, Lý Hướng Vãn lại tò mò hỏi: "Vậy thì sao bọn họ lại bắt cô?" " Chẳng lẽ Lâm Ngọc Trúc cũng có bí mật gì đó, nghĩ thế nên Lý Hướng Vãn một lần nữa lập tức tiến hành tìm tòi nghiên cứu về Lâm Ngọc Trúc ở trong lòng.
Vương Tiểu Mai kỳ thật cũng rất tò mò.
Lâm Ngọc Trúc đột nhiên tức giận nói: "Tôi chính là rất xui xẻo, bọn họ tựa hồ muốn lợi dụng tôi cưỡng ép Chu Nam, cũng không biết đầu óc Tống Chí Cao này có phải là bị lừa đá hay không nữa, vậy mà cảm thấy tôi cùng Chu Nam có quan hệ gì đó, các cô nói một chút xem, tôi và Chu Nam ngay cả nói chuyện cũng không nói được mấy câu, như vậy thì có thể có quan hệ gì được cơ chứ?”
Lý Hướng Vãn đột nhiên có biểu tình như vậy khiến Lâm Ngọc Trúc không hiểu gì cả.
Lý Hướng Vãn có biểu tình như vậy thì cũng thôi đi, mấu chốt là Vương Tiểu Mai đột nhiên mở miệng nói: "Tôi đã nói rồi mà.”
Biểu tình Lâm Ngọc Trúc có chút ngưng đọng, Vương Tiểu Mai đây là có ý gì?
Lý Hướng Vãn đột nhiên vừa cười vừa nói: "Cô không chú ý tới ánh mắt mà gần đây Triệu Hương Lan nhìn cô đi?”
Lâm Ngọc Trúc gần đây đều sắp bận rộn như chó rồi, sao còn có thể chú ý tới ánh mắt người khác nhìn cô là ánh mắt gì được.
Vương Tiểu Mai đảo mắt, nói: "Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Chu Nam ngồi ở sân sau, rõ ràng là anh ta có cầm một tờ báo để đọc, nhưng chỉ cần cô xuất hiện là anh ta sẽ nhìn cô.”
Lâm Ngọc Trúc: ... Vương Tiểu Mai nói như vậy thì...