Chương 204 - Cẩu Đản 1
Đúng là người tính không bằng trời tính, cô tuyệt đối không thể ngờ mình vẫn bị bắt quả tang.
Lâm Ngọc Trúc ngửi không khí xung quanh, không thể nào, hương thơm này cũng có đậm lắm đâu.
Vương Tiểu Mai ôm cánh tay, nói với vẻ mặt tự hào: "Tôi biết ngay là cô định ăn vụng lúc nửa đêm mà."
Lâm Ngọc Trúc...
Bây giờ nếu nói thực ra bản thân cũng có suy nghĩ mang qua cho cô ta một ít thì cũng không biết cô ta có tin hay không nữa?
Cứ như vậy, Vương Tiểu Mai cũng chuyển một cái ghế đến, hai người ngồi canh bên lò, yên lặng ăn củ cải nướng, củ cải đường sau khi nướng xong thì ngọt lịm, khiến tâm trạng hai người cũng tốt lên.
Ăn xong, Vương Tiểu Mai ôm ngực nói: "Haiz, những thứ này đều là tiền cả."
Lâm Ngọc Trúc... Tôi cũng đâu thấy cô ăn ít miếng nào đâu.
Ngày hôm sau nhàn rỗi không có việc gì, Lâm Ngọc Trúc cầm theo một bọc táo đỏ và một nắm kẹo hoa quả đi tìm Cẩu Đản nhà thím Trần kế bên.
Cẩu Đản chảy nước mũi, chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn Lâm Ngọc Trúc, ngơ ngác nói: "Chị Lâm, hôm đó chị không sao chứ, chị và anh Tiểu Tống đang yêu nhau à? Anh ấy đánh chị, chị đừng tiếp tục yêu anh ấy nữa, nếu như chị không tìm được ai thì đợi em, đợi em lớn lên rồi em sẽ cưới chị."
Lâm Ngọc Trúc suýt chút nữa thì phì cười, cô cười tít mắt dỗ dành Cẩu Đản: "Cẩu Đản của chúng ta thật là ngoan, lại đây, chị Lâm cho em một túi táo đỏ nè."
Cẩu Đản vừa nghe thấy táo đỏ thì đôi mắt lập tức sáng lên, nở nụ cười ngốc nghếch.
Lâm Ngọc Trúc đặt tất cả táo đỏ trong túi vào trong túi quần của Cẩu Đản, vỗ vỗ cậu rồi lại tiếp tục dỗ dành: "Chị Lâm không có yêu đương với anh Tống, chuyện này không được nói lung tung ra ngoài nghe chưa."
Cẩu Đản ngẩng đầu lên, cậu ta không hiểu cho lắm, mọi người đều nói Trư Bát Giới cõng vợ, vậy nếu không yêu nhau thì tại sao anh Tống lại cõng chị Lâm?
Lâm Ngọc Trúc cũng không biết cậu nhóc này đang nghĩ gì, vì thế cô lại tiếp tục dỗ cậu ta: "Em không đi nói linh tinh, chị sẽ cho em thêm một nắm kẹo hoa quả có được không?"
Lần này Cẩu Đản đã hiểu rồi, cậu ta liên tục gật đầu.
Vì thế Lâm Ngọc Trúc lại cho Cẩu Đản thêm một nắm kẹo hoa quả, lúc này Cẩu Đản cực kỳ thông minh mà nói: "Chị Lâm, chị yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không đi nói lung tung, chị Lâm căn bản không yêu đương với anh Tống, hôm đó anh ấy chưa từng tới."
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm xoa đầu Cẩu Đản, gật đầu hài lòng, nói: "Tốt lắm, tốt lắm, sau này nếu em biểu hiện tốt, chị Lâm còn cho em rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng mà Cẩu Đản, nếu như em nói lộ ra, chị sẽ bắt em trả lại hết những thứ này đấy."
Cẩu Đản lập tức bảo đảm sẽ không nói ra, đến cả mẹ cậu ta, cậu ta cũng sẽ không nói, cậu ta không có tiền mua kẹo hoa quả trả lại cho chị Lâm đâu.
Cẩu Đản nghĩ cậu ta không thể tuổi còn nhỏ như vậy mà đã phải mang nợ được.
Giải quyết xong Cẩu Đản, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai tiếp tục lên núi hái lâm sản. Mấy ngày trôi qua, bọn họ thu hoạch được rất nhiều, còn tìm thấy một cây óc chó, chỉ là lột bỏ lớp vỏ xanh bên ngoài đến mức đen hết cả tay, Lý Hướng Vãn nhìn thấy thì lộ vẻ ghét bỏ rồi rời đi.
Đợi đến khi gần như đã phơi khô, Lâm Ngọc Trúc đóng một túi vải nhỏ hạt óc chó và một túi vải nhỏ quả phỉ, lại thêm một túi nhỏ táo đỏ, cộng thêm một túi lớn gạo kê bỏ chung vào trong một chiếc bao tải rồi lên thị trấn.
Hiện giờ nước đường còn lại trong tay cô không nhiều, lại không đợi được thư của Lý Bàn Tử, Vương Tiểu Mai không định lên thị trấn nữa, thấy Lâm Ngọc Trúc định lên thị trấn, ngược lại còn quan tâm hỏi cô có cần cô ta đi cùng không.
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một lát, nếu thật sự xảy ra chuyện, cô ta đi theo cũng sẽ bị liên lụy vào mà còn không dễ chạy trốn.
Nên cô không cho Vương Tiểu Mai đi cùng.