Chương 203 - Lời hù dọa trẻ nhỏ 2
Chị cả Lâm có lòng giải thích với cô, một ngày nọ mẹ Lâm đang nhàn rỗi không có gì làm thì nhận được một bức thư, người gửi thư là Khâu Minh, trong thư nói một cách đơn giản chuyện Lâm Ngọc Trúc tự tìm người yêu ở dưới nông thôn, chuyện này khiến anh ta vô cùng lo lắng, sợ Lâm Ngọc Trúc trẻ người non dạ bị lừa nên muốn mẹ Lâm quản thúc cô.
Sau khi mẹ Lâm biết chuyện thì nổi giận đùng đùng, rõ ràng bà đã nói với con gái mình, xuống nông thôn đừng để bị lừa, bây giờ thì hay rồi, đến ngay cả tiểu tử nhà hàng xóm cũng biết chuyện rồi, quả thật là quá mất mặt.
Chị cả còn đặc biệt miêu tả một phen, hôm đó khí áp cực kỳ thấp, mẹ Lâm căn bản là nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, đến cả Lâm Lập Dương nhỏ tuổi nhất trong nhà cũng bị mắng một trận.
Sau bữa tối, mẹ Lâm càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, con gái bà yêu đương ở Đông Bắc thì làm sao Khâu Minh xuống nông thôn ở phương Nam lại biết được.
Vì thế sau khi lục tung khắp nhà một trận, cuối cùng bà đã tìm ra một chiếc hộp giấy trong một cái tủ cực kỳ không bắt mắt, bà mở ra xem thì thấy rất nhiều thư từ.
Đọc đến đây Lâm Ngọc Trúc ngửa mặt lên trời thở dài, chuyện này thật là...
Nhiều thư như vậy, mẹ Lâm không cần nhìn cũng biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Mẹ Lâm rất tức giận, phòng ngày phòng đêm mà vẫn bị tiểu tử hàng xóm lợi dụng được sơ hở.
Chỉ một đêm, bên miệng của mẹ Lâm nổi lên không ít mụn.
Chị cả cũng rất bất đắc dĩ mới viết thư cho cô, biết rõ hai nhà không hợp nhau mà sao vẫn yêu đương với Khâu Minh, chuyện này mà để nhà họ Khâu biết được, há chẳng phải sẽ đi rêu rao khắp phố là cô dụ dỗ con trai nhà họ hay sao.
Sau đó lại bắt đầu hỏi cô có thật đã có người yêu dưới nông thôn hay không, uyển chuyển khuyên cô tuổi còn nhỏ, đừng vội yêu đương, lúc trước mẹ Lâm cho cô tiền, bảo cô chi tiêu tiết kiệm là sợ cô có tiền rồi tiêu cái là hết, vốn mẹ Lâm định là sẽ gửi tiền cho cô từng chút một.
Tuyệt đối đừng cho rằng cuộc sống khó khăn mà trông cậy vào người khác.
Lần này đã gửi cho cô ba mươi đồng, chú ý kiểm tra, chi tiêu tiết kiệm một chút, mẹ Lâm còn đặc biệt nói rằng lần sau gửi tiền còn phải xem tâm trạng của bà, có thể bà sẽ không gửi tiền nữa đâu.
Đọc đến đây, Lâm Ngọc Trúc cười, lời này cũng chỉ có thể dọa nguyên chủ tính cách trẻ con của thân xác này mà thôi.
Sau đó cũng chỉ là càm ràm bảo cô chú ý một chút, nói cái gì mà không được tự đi đăng ký kết hôn, càng không được làm chuyện hồ đồ.
Lâm Ngọc Trúc đọc đến đây không khỏi đỡ trán, bọn họ hiểu nhầm to rồi, quá to rồi.
Cuối thư cũng không nói gì, chỉ nói đơn giản là mọi người trong nhà đều khỏe, không cần nhớ thương, anh cả tuần trước đã đính hôn rồi, chính là cô gái trước kia đã chê anh nhiều tuổi, cụ thể cũng không nói thêm.
Lâm Ngọc Trúc nhất thời cảm thấy khó chịu, trong chuyện này có phải còn có điều gì mờ ám không?
Củ cải đường sau khi được nướng chín trong lò tỏa ra hương thơm ngọt từng đợt, Lâm Ngọc Trúc cất thư đi, khi cô đang vui vẻ định đứng lên nhặt củ cải vào trong chậu thì phát hiện ở cửa sổ ló ra một cái đầu, một cặp mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm cô.
Dọa cho Lâm Ngọc Trúc sợ đến mức suýt chút nữa thì ném cả cái chậu qua.
Đợi sau khi mở cửa cho người vào, Vương Tiểu Mai cầm một xấp nhỏ tiền một xu trong tay, nói với vẻ cực kỳ tức giận: "Tôi biết ngay mà, củ cải to nhất kia của tôi chắc chắn đã bị cô giấu đi, cô còn biết trả tiền, còn sợ tôi không phát hiện ra cô đặt mấy tờ một xu ở đó hay sao."
Nhìn chằm chằm xấp tiền trước mặt, Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ xấu hổ.
Chuyện này kể ra thì dài lắm, kể từ ngày đầu tiên Lâm Ngọc Trúc đã đề nghị Vương Tiểu Mai nướng một củ cải đường lên ăn, nhưng Vương Tiểu Mai không đồng ý, tiền còn chưa kiếm được làm sao có thể nghĩ đến chuyện ăn.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ vậy thì thôi, đợi đến ngày cuối cùng có thể nướng một củ chứ gì, kết quả là Vương Tiểu Mai vẫn không đồng ý, nước đường rất dễ bán, đám trẻ ở thành phố cực kỳ thích, nướng củ cải làm gì, để lại nấu nước đường bán lấy tiền không tốt sao.
Vì thế, Lâm Ngọc Trúc đã định lặng lẽ "mua một củ" và ăn một mình.