Chương 202 - Lời hù dọa trẻ nhỏ 1
Cuộc sống ở nhà ăn tri thức vẫn diễn ra như thường ngày, người đi làm vẫn đi làm, người lười biếng vẫn lười biếng.
Lâm Ngọc Trúc sau khi thư giãn hai ngày, tâm trạng cũng không còn trĩu nặng như vậy nữa.
Lâm Ngọc Trúc cô lại quay trở lại rồi.
Cô tin chắc rằng con người sẽ không xui xẻo mãi đâu.
Sau đó mang theo tinh thần dồi dào, cô theo Vương Tiểu Mai lên núi đào hết toàn bộ số củ cải đường không nhiều còn sót lại đem về.
Lý Hướng Vãn vẫn mở cửa ở sân sau.
Hai người tốn rất nhiều sức lực mới lén lút vận chuyển được lô củ cải đường cuối cùng về từ cửa sau.
Vận may không tồi, suốt dọc đường đi đều không có ai chú ý đến họ.
Vừa mới về chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng chuông xe đạp vang lên, ngay sau đó truyền tới giọng nói của Thẩm Bác Quận, anh đang gọi tên cô.
Lâm Ngọc Trúc vui vẻ đứng dậy, đến xem anh chàng đưa thư đẹp trai lần này tới làm gì.
Trông thấy Lâm Ngọc Trúc như vậy, cả người giống như lại khôi phục lại tinh thần trước kia, Thẩm Bác Quận mỉm cười, đưa cho cô một bức thư và một tờ hóa đơn gửi tiền.
Lâm Ngọc Trúc có thế nào cũng không ngờ được rằng mình còn có thể nhận được hóa đơn gửi tiền.
Ngoài nhà họ Lâm ra thì còn có thể là ai khác nữa.
Mẹ Lâm quả nhiên lợi hại, gửi một bức thư còn có thể tính toán ra được cô gửi tiền lúc nào.
Quả thật là lợi hại, thư và hóa đơn gửi tiền cùng tới một lúc.
Lâ Ngọc Trúc cất thư và hóa đơn vào trong túi, hỏi một cách tò mò: "Anh Thẩm, sao anh vẫn còn làm nhân viên đưa thư thế?"
Thẩm Bác Quận mỉm cười, nói: "Thì tôi vốn dĩ chính là một nhân viên đưa thư mà."
Lời này có thế nào Lâm Ngọc Trúc cũng không tin, cô nhíu chặt lông mày, hỏi với vẻ bất an: "Chỗ chúng tôi chắc sẽ không còn người xấu nữa chứ?"
Thẩm Bác Quận gật đầu nói: "Chắc là an toàn, có điều không thể không có lòng đề phòng người khác, bản thân cô cũng nên cẩn thận một chút. Phải rồi, Bàn Tử nhờ tôi mang một bức thư cho Vương Tiểu Mai. Ừm, này, cô đưa giúp tôi nhé, không được phép đọc trộm."
Nói xong liền đưa cho Lâm Ngọc Trúc một tờ giấy đã được gấp gọn.
"Anh Bàn Tử của cô nói không được phép đọc trộm."
Lâm Ngọc Trúc nghe được câu giải thích cuối cùng của đối phương thì cảm thấy buồn cười: "Anh Thẩm, câu này là đặc biệt dặn dò anh thì phải?"
Thẩm Bác Quận nhướn lông mày, rất nghiêm túc mà đáp: "Tôi không có thói quen này." Dường như nghĩ ra gì đó, anh lại nói với vẻ bất đắc dĩ: "Hôm đó cô... thật sự là tình cờ, tôi lại đứng phía sau cô, tôi thật sự không nhìn thấy gì hết."
Nghĩ rằng một cô gái như hoa như ngọc giống như cô cũng từng bị nghi ngờ, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy tâm trạng không vui.
Thẩm Bác Quận không thể nán lại nữa bèn đạp xe chuồn mất.
Khi Lâm Ngọc Trúc quay lại sân sau, Vương Tiểu Mai còn tò mò lại có ai gửi thư cho cô vậy, nhưng không ngờ rằng mình cũng nhận được một tờ giấy nhỏ.
Sau khi nhận lấy tờ giấy với vẻ mặt khó hiểu, cô ta mở ra đọc, sắc mặt lại ngày càng trở nên nghiêm túc.
Lâm Ngọc Trúc có chút tò mò, sao thế nhỉ.
"Trong thư nói gì?"
"Anh Bàn Tử nói thời gian này đừng đến chợ đen nữa, đợi khi nào yên ổn sẽ gửi thư cho tôi." Vương Tiểu Mai đè thấp giọng, lấm la lấm lét mà trả lời.
Lâm Ngọc Trúc ngẩn người, rất nhanh đã hiểu ra, ảnh hưởng còn lại của hai nhà Tống Lưu vẫn chưa hoàn toàn bình ổn.
Anh chàng Bàn Tử này thật tốt bụng.
Nhưng điều này cũng không ngăn được họ nấu số đường cuối cùng.
Sau khi uống hết bát nước rửa nồi cuối cùng, không, phải nói là nước đường đỏ mới đúng, hai người coi như đã hoàn toàn được thở phào.
Ban ngày Lâm Ngọc Trúc đã lén cất giấu một củ cải đường lớn, đợi đến tối mọi người đều đã đóng cửa nghỉ ngơi, cô mới lấy củ cải ra rửa sạch, cắt thành miếng bỏ vào trong lò nướng lên, vui vẻ ngồi một bên đợi củ cải chín để làm món tráng miệng sau bữa ăn.
Trong thời gian chờ đợi, cô nhân tiện lôi thư nhà ra đọc.
Hóa đơn gửi tiền là mẹ Lâm gửi cho cô ba mươi đồng, thư vẫn là do chị cả Lâm viết, bức thư lần này hơi dài, mở đầu đã chất vấn cô có phải đang yêu đương với con trai nhà họ Khâu hàng xóm không.
Khi Lâm Ngọc Trúc đọc đến đây, trái tim lập tức nảy lên, mẹ Lâm làm thế nào mà biết được chuyện này?