Chương 201 - Chỉ là tôi nhớ nhà 2
Lý Hướng Bắc ngây người một lát, anh ta chợt cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Đợi đến khi anh có thể tự quyết, anh có tình em còn có ý, vậy đến khi đó rồi nói sau. Còn bây giờ, đến cả tương lai như thế nào mà chúng ta cũng không biết.” Thì làm gì có tư cách nói chuyện yêu đương?
Nói đến đây, đột nhiên Lý Hướng Vãn cảm thấy lúc trước cô ta quá bộp chộp, ngay từ đầu cô không nên nghĩ đơn giản như vậy.
Dù sao thì người trước mắt cô ta quá non nớt, còn cô ta thì cũng quá yếu. Nếu thân thế của cô ta vẫn như kiếp trước, có lẽ hai người còn có cơ hội.
Suy cho cùng lúc này cô ta và anh ta đều kém.
Ngày ấy Lý Hướng Bắc vẫn rời đi như người mất hồn, chỉ là không ai biết hai người đã nói gì.
Điểm thanh niên trí thức đột nhiên giảm ba thanh niên trí thức. Lãnh đạo của thôn chỉ nói đôi ba câu, nói là ba người kia được đưa đến nơi khác. Thôn dân nhất thời vui vẻ, bớt đi ba thanh niên trí thức, đồng nghĩa với việc bớt đi ba người nhận lương với bọn họ.
Các thôn dân cũng có người lén suy đoán.
Dù sao ngày đó Triệu Ái Đảng bị cảnh sát mang đi, còn Tống Chí Cao và Chu Nam thì đột nhiên không thấy đâu, nghĩ lại thì cảm thấy rất đáng ngờ, chỉ là không có chứng cứ nên mọi người nói một khoảng thời gian rồi lại thôi.
Lâm Ngọc Trúc chỉ biết Triệu Ái Đảng và Tống Chí Cao bị bắt, cô cũng không biết Chu Nam làm sao, còn người của nhà họ Lưu thì biến mất như bốc hơi khỏi thế gian, không có một chút tung tích nào.
Rất lâu sau cô mới biết được nhà họ Tống buôn lậu một lượng lớn vàng, còn giúp gián điệp chạy ra nước ngoài. Nhà họ Lưu là công cụ kiếm tiền kiêm tấm bình phong che lấp tai mắt.
Không ngờ phút cuối thông minh quá sẽ bị thông minh hại, bọn họ thua bởi quân cờ của mình.
Kể từ ngày đó, quan hệ của Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn trở nên tốt hơn. Khi ba người gặp nhau thì cũng khá hơn mọi khi một ít, lúc chào hỏi thì càng tự nhiên hơn, đôi khi còn có thể ngồi với nhau tán gẫu.
Có lẽ điều làm Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai hơi khó hiểu là quan hệ của Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn.
Không giống như hai người đã làm lành, còn nếu chưa làm lành thì sao quan hệ của hai người lại khác xưa, giống như lại trở về như lúc ban đầu vậy.
Triệu Hương Lan lại về đến sân trước. Cô ta vốn tưởng rằng chị em nhà họ Đổng sẽ chế giễu cô ta, lại không ngờ khi cô ta vừa bước vào cửa, hai người bọn họ chỉ cười mỉa chứ không nói gì.
Đợi đến khi mọi người vào sân đông đủ, Đổng Điềm Điềm nói: “Người đều đến đủ rồi, tôi cũng có vài lời muốn nói. Tôi và em gái của tôi định ăn riêng, không kết nhóm với mọi người nữa. Mọi người ra vào cả ngày mà không quyết định số lượng, chúng tôi sợ nên không kết nhóm.”
Nghe xong, Trương Diễm Thu vô cùng vui vẻ. Mấy ngày nay, hai chị em nhà này lợi dụng uy quyền, làm cô ta nhận hết mỉa mai cùng chế giễu, cuối cùng cô ta cũng thoát.
Triệu Hương Lan cũng lặng lẽ thở phào.
Thật ra lúc này cô ta cũng không có tâm trạng đấu võ mồm với chị em nhà họ Đổng. Cô ta chỉ nghĩ Chu Nam còn có thể trở về hay không.
Còn Vương Dương thì hơi xấu hổ, anh ta không biết nên làm gì bây giờ.
Đổng Điềm Điềm nói với anh ta như chị cả: “Dù sao cậu và em gái của tôi chỉ mới đính hôn, chúng ta không cần ăn chung với nhau, vừa khó coi vừa phải nghe những lời không tốt lành gì.”
Sắc mặt của mọi người trong phòng khác hẳn, cô ta có ý gì? Bọn họ cảm thấy giống như cô ta đang nói bóng nói gió.
Cứ như vậy, dường như sân trước cũng trở nên sóng yên biển lặng.