Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200 - Chỉ Là Tôi Nhớ Nhà 1

Chương 200 - Chỉ là tôi nhớ nhà 1
Lý Hướng Vãn khóc làm Vương Tiểu Mai không biết phải làm sao, bây giờ cô ta ở lại cũng không được mà đi cũng không xong. May thay Lý Hướng Vãn chỉ khóc một lát rồi thôi, thấy biểu cảm của Vương Tiểu Mai, cô ta cười nói: “Chỉ là tôi nhớ nhà.”

Vương Tiểu Mai lập tức thở phào, nhất thời cô ta cảm thấy đồng tình với Lý Hướng Vãn, cô ta mở miệng an ủi: “Đừng buồn, người bị thương sẽ yếu ớt một xíu, nói không chừng ngày nào đó chúng ta có thể trở về thành phố rồi. Cô có còn muốn ăn cháo không?”

Lý Hướng Vãn lắc đầu, yếu ớt nói: “Cảm ơn cô, tôi vừa ăn no, không ăn nổi nữa.”

Vương Tiểu Mai gật đầu. Cô ta nghĩ mình nên rút lui, sợ rằng cô gái này lại khóc, mà cô ta thì không biết an ủi người khác. Cô ta ngây ngốc nói: “Vậy cô mau ngủ đi, tôi đóng cửa lại giúp cô, tôi về trước đây.”

Lý Hướng Vãn lại nói cảm ơn, làm cho Vương Tiểu Mai rất ngại, chỉ một lát thôi mà cô ta đã nhận được biết bao nhiêu lời cảm ơn rồi.

Đến khi Vương Tiểu Mai ra khỏi nhà Lý Hướng Vãn, cô ta đi ngang qua cửa Lâm Ngọc Trúc, thấy cô đang rửa bát trong phòng bếp thì nói nhỏ: “Cô biết không, vừa rồi Lý Hướng Vãn khóc đó, khóc rối tinh rối mù.”

Lâm Ngọc Trúc vừa úp bát đã được rửa xong vừa nhìn Vương Tiểu Mai, hỏi: “Sao cô ta lại khóc? Cô ức hiếp cô ta?” Sao vậy, tiểu pháo hôi đột nhiên trở nên ngốc rồi?

Vương Tiểu Mai xụ mặt, im lặng nhìn Lâm Ngọc Trúc. Cô ta là loại người đó sao?

Lâm Ngọc Trúc cười khẽ, nói: “Chị Tiểu Mai.”

“Hừ, cô ta nói nhớ nhà.”

Lâm Ngọc Trúc tạm ngưng động tác úp bát, ánh mắt hơi ảm đạm, nhà… cô thở dài.

Rất nhanh, cô tỏ ra không sao, nói: “Ừm, chuyện bình thường thôi.”

“Cũng không biết khi nào chúng ta mới có thể trở về thành phố.” Vương Tiểu Mai buồn rầu nói.

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mai một lúc lâu, sau đó kiên định nói: “Chỉ cần cô không gả chồng, chắc chắn cô có thể quay về.”

Sợ là sợ giữa chừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Vương Tiểu Mai dựa vào mép cửa, lắc đầu cảm thán: “Gả chồng có gì tốt?”

Lâm Ngọc Trúc: … Không phải lúc trước cô muốn lập gia đình à?

Một đêm này Lý Hướng Vãn trằn trọc không yên….

Hôm sau, mặt trời dần mọc, Lý Hướng Bắc vội vàng đến đây hầm cháo cho Lý Hướng Vãn. Khi anh ta đến sân sau thì thấy cô ta đã dậy, đang ngồi nhóm lửa.

Lý Hướng Bắc hơi ngượng ngùng đứng ở một bên, anh ta không biết nên làm thế nào mới phải.

Lý Hướng Vãn khẽ thở dài, cô ta nói với anh: “Anh vào đi, em có vài lời muốn nói với anh.”

Lý Hướng Bắc đi theo Lý Hướng Vãn vào phòng.

“Đầu em đỡ hơn chút nào chưa?” Lý Hướng Bắc không biết nói gì, chỉ có thể mở miệng hỏi thăm cô ta.

Lý Hướng Vãn sờ băng gạc trên trán, gật đầu nói: “Em không còn hôn mê nữa.”

Hai người im lặng một lúc.

Lý Hướng Vãn mở miệng nói: “Em suy nghĩ rất lâu, em nhận ra chúng ta vẫn còn trẻ, cho nên tính cách vẫn chưa chững chạc.” Lời này của cô ta chủ yếu là nhằm vào Lý Hướng Bắc.

Lý Hướng Bắc mím môi thật chặt, anh ta nhìn Lý Hướng Vãn, rõ ràng là không phục.

Lý Hướng Vãn tránh đi ánh mắt của anh ta, cô ta buông trán rồi nói: “Anh có thể làm người quyết định cho chuyện cả đời của mình không? Nếu anh là người của gia đình bình thường thì thôi, nhưng anh không phải.

Anh cũng thấy Vương Dương đó, người nhà nói đính hôn thì lập tức đính hôn. Lý Hướng Bắc, em không muốn khom lưng cúi đầu phục vụ ai. Vốn dĩ em có thể sống tùy ý, em nghĩ chúng ta chỉ nên làm bạn bè bình thường là được rồi.”

Bọn họ quen nhau quá sớm, sớm đến nỗi không ai trong hai người có đủ bản lĩnh, như vậy thì tình yêu có thể đi được bao xa?

Gương mặt của Lý Hướng Bắc cứng đờ, anh ta không cam lòng nói: “Anh có thể tự quyết.”

Lý Hướng Vãn nhìn chằm chằm anh ta, cô bình tĩnh nói: “Là anh có thể tự quyết, nhưng người nhà của anh sẽ thấy em như thế nào? Ngày ấy lòng anh không có chút sợ hãi nào sao?”

“Em giống như một kẻ kéo chân sau, em không muốn như vậy. Người nhà anh đều không đồng ý chuyện của hai ta, vậy anh định làm sao đây?”
Bình Luận (0)
Comment