Chương 199 - Cô ta chính là có lòng đem một chén cháo tới đây mà 2
Lý Hướng Vãn đỡ đầu lảo đảo đứng lên, đầu vẫn còn choáng váng, cô ta vậy mà tán gẫu lâu như vậy với Vương Tiểu Mai.
Chờ sau khi Lý Hướng Vãn vào phòng, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu với Vương Tiểu Mai, nói: "Cô nói như này có thể khiến hai người bọn họ hòa hợp lại với nhau, nhưng cô không sợ lỡ như hai người bọn họ lại nháo lên mâu thuẫn với nhau thì Lý Hướng Vãn sẽ quay sang oán trách lại cô hả.”
Vương Tiểu Mai bộ dạng không sợ trời không sợ đất nói: "Tôi cũng không nói sai cái gì, sợ cái gì chứ.”
Lâm Ngọc Trúc nghẹn lại không nói nên lời.
Lý Hướng Vãn trở về phòng, trong đầu đều là lời nói của Vương Tiểu Mai, nhất thời đầu óc Lý Hướng Vãn như bị tê liệt, nghĩ cũng không nghĩ rõ ràng được.
Lý Hướng Vãn đột nhiên nghĩ đây xem như là mọi chuyện trên thế giới này đều là khó mà song toàn sao?
Tìm một người đàn ông có gia thế ưu tú thì phải bận tâm đến gia tộc phía sau người đàn ông đó?
Lý Hướng Vãn ôm trán, bắt đầu cảm thấy mê mang.
Sắc trời dần tối, ông trăng cũng đã nhô lên, Lý Hướng Bắc bưng một chén canh gà đã nấu xong đến chỗ Lý Hướng Vãn, Lý Hướng Bắc đặt canh gà lên bàn, sau đó anh ta lại múc một chén canh gà đưa cho Lý Hướng Vãn, nói: "Là nhờ thím Trần bên cạnh giúp đỡ làm, em yên tâm uống đi.”
Sắc mặt Lý Hướng Vãn có chút cứng ngắc.
Lời này... Sao nghe được lại có chút trúc trắc như vậy chứ.
Lý Hướng Bắc cũng không biết những lời này của anh ta sao lại chọc Lý Hướng Vãn tức giận nữa, Lý Hướng Bắc ấp a ấp úng nửa ngày, sau đó anh ta đột nhiên thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu em không muốn nhìn thấy anh thì anh sẽ đi ra ngoài, canh gà này em uống hết đi, thân thể quan trọng.”
Nói xong, Lý Hướng Bắc đặt canh gà lên mép giường rồi rời đi.
Lý Hướng Vãn ôm ngực, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Không đến mấy phút, Lý Hướng Vãn lại nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn là Lâm Ngọc Trúc bưng hai cái chén cơm và đồ ăn tới, lúc này sắc mặt cứng ngắc của Lý Hướng Vãn mới tốt lên.
Lâm Ngọc Trúc vui vẻ nói: "Tôi thấy Lý Hướng Bắc chỉ bưng canh tới, phỏng chừng là quên đem món chính cho cô đi.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn, trên bàn thật đúng là chỉ có chén canh gà.
Hai người Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nhìn nhau, đột nhiên đều cười ra tiếng.
Nói xem như này thì nên trách Lý Hướng Bắc hay là không nên trách Lý Hướng Bắc đây.
Lý Hướng Vãn lúc này xác thực là đầu lại bắt đầu choáng váng, Lâm Ngọc Trúc ở một bên giúp Lý Hướng Vãn múc canh gà mấy lần, cô còn ngồi đợi Lý Hướng Vãn ăn cơm xong, lúc Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị trở về, Lý Hướng Vãn lại nói: "Hôm nay nói nhiều như vậy, nhưng lại không thấy cô nói gì cả.”
Lâm Ngọc Trúc cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên nói: "Lý Hướng Bắc sắp gầy khô rồi.”
Chính một câu nói như vậy lập tức khiến Lý Hướng Vãn đau lòng, hai mắt ẩm ướt.
Không phải là Lâm Ngọc Trúc khoa trương, Lý Hướng Bắc gần đây gầy đến mức sắp không còn hình dáng như trước nữa rồi.
Lý Hướng Bắc yêu sâu đậm Lý Hướng Vãn là thật, đối với những người khác lạnh lùng cũng là thật, nếu đem Lý Hướng Bắc so sánh với tình yêu nồng nhiệt chỉ có hai người của thế hệ sau thì có chút quá, dù sao thì từ đầu đến cuối, cô cũng chưa từng thấy Lý Hướng Bắc cười với bất kỳ cô gái nào khác.
Thái độ này không phải là đã rõ ràng rồi sao, Lý Hướng Bắc không phải loại người trêu hoa ghẹo cỏ.
Chỉ có thể nói người thời đại này, bị đạo nghĩa trói buộc càng nặng hơn một chút so với hai người các cô.
Thế nhưng có một điều cũng rất rõ ràng chính là gia thế của hai người bọn họ, nếu không có hào quang của nữ chính thì xác thực là một vấn đề lớn đấy.
Nhưng nữ chính thì khác.
Người vẫn luôn thâm tình cũng không nhiều, bỏ lỡ rồi có hối hận hay không ai cũng không biết.
Lâm Ngọc Trúc không nói thêm gì, cầm chén của mình rồi chuồn đi.
Lâm Ngọc Trúc vừa đi ra, liền thấy Vương Tiểu Mai bưng một tô cháo lớn lại đây, Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc ôm chén đi ra, nói: "Đây là ăn xong rồi?” Uổng công cô ta tốt bụng bưng cháo tới đây.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm cháo trong chén Vương Tiểu Mai suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không, cô bưng vào hỏi Lý Hướng Vãn xem có muốn ăn nữa hay không, cái này cũng không thể uổng công một hồi đi.”
Vương Tiểu Mai vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật gật đầu, bưng cháo đi vào.
Lý Hướng Vãn còn tưởng rằng Lâm Ngọc Trúc đi rồi lại quay lại, nhìn nhìn, thì ra là Vương Tiểu Mai bưng cháo tới, cũng không biết tại sao, nước mắt của Lý hướng Vãn đột nhiên chảy xuống.
Vương Tiểu Mai:... Cô ta chính là có lòng đem một chén cháo tới đây mà, sao Lý Hướng Vãn lại khóc rồi????