Chương 208 - Chưa thấy ai có lòng dạ hiểm độc như vậy 1
Cuối cùng hôm nay thím Lý Tứ cũng biết cái gì gọi là càn quấy, cũng xem như là mở mang kiến thức. Bà ta chỉ vào Lâm Ngọc Trúc đang bày ra vẻ mặt ngây thơ, lại không thể nói được gì, cuối cùng bà ta nói: “Tôi không chấp một đứa trẻ như cô.”
Bà ta muốn đi, Lâm Ngọc Trúc không quan tâm, cô kéo thím Lý Tứ lại không cho bà ta đi. Lâm Ngọc Trúc nói: “Không được, thím Tứ, vất vả lắm hai ta mới gặp nhau, dù sao thì cũng phải nói rõ ràng chứ thím…”
Hai người dây dưa một phen rồi giải tán trong mơ hồ.
Thím Lý Tứ che ngực, tức đến suýt ngất.
Con nhóc này không dễ ức hiếp.
Những ngày nhàn nhã không kéo dài quá hai ngày thì ngày mùa lại bắt đầu, ngô trong thôn cần phải được thu hoạch.
Thu hoạch ngô xong thì cũng phải thu hoạch khoai tây, cải trắng và củ cải bên trong ruộng riêng.
Xem như tiếng tăm của Lâm Ngọc Trúc hoàn toàn được lan truyền. Khi làm việc, không ai động vào cô, chủ yếu là có lẽ người của tiểu đội ba quá lương thiện.
Trương Diễm Thu thì hơi xui xẻo, bẻ ngô còn xô xát với bà thím trong thôn.
Lâm Ngọc Trúc không cùng tiểu đội với cô ta, khi đang làm việc thì cô nghe nói tiểu đội hai có người đánh nhau, nhưng cũng không biết là ai.
Đến khi cô về điểm thanh niên trí thức, nhìn thấy thì mới biết được Trương Diễm Thu đánh nhau với một thím không biết tên ở trên đất, mặt và cổ của cô ta tràn ngập vết cào, máu loang lổ.
Lâm Ngọc Trúc hít hà một hơi, cô không biết cô ta đau hay không nhưng nhìn rất kinh khủng.
Sức chiến đấu của các bác gái tiểu đội hai cao hơn tiểu đội ba nhiều.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc thầm nghĩ, may là cô ở tiểu đội ba, người ở tiểu đội này văn minh hơn nhiều, hơn một nửa số người chỉ nói chứ không động tay động chân, đến cả đồng chí Tiểu Tống cũng như vậy. Nói vậy, nếu đồng chí Tiểu Tống không phải người xấu thì tốt quá.
Lâm Ngọc Trúc hơi phiền muộn, bây giờ cô lại cùng một tổ với thím Lý.
Hai người lại bắt đầu vừa đấu trí đấu dũng vừa làm việc.
Ở sân trước, Lâm Ngọc Trúc không hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi cô trở lại sân sau thì Vương Tiểu Mai đã sớm hỏi thăm được.
Việc này rất kỳ lạ.
Bà thím đánh nhau với Trương Diễm Thu, người trong thôn gọi bà ta là Hứa Miệng Rộng, nếu đã gọi là miệng rộng thì nếu miệng không rộng, vậy người đó là người nói nhiều.
Thím Hứa thuộc trường hợp sau. Khi làm việc, bà ta rất thích nói chuyện. Ban đầu, ba ta nói với Trương Diễm Thu, nhưng thấy đối phương lạnh lùng, bà ta thấy không thú vị nên liền tát gẫu với thím đang bẻ ngô bên cạnh.
Âm thanh khi nói chuyện của hai người càng lúc càng lớn, cũng bắt đầu chém gió, đôi lúc còn nói vài truyện cười khó tả.
Một khoảng thời gian sau, Trương Diễm Thu cảm thấy ồn ào, cô ta chê thím Hứa không nghiêm túc làm việc nên mỉa mai đôi câu.
Thím Hứa nghĩ cô ta chỉ là một bé gái nên không để ý đến cô ta.
Cho nên bà ta tiếp tục tán gẫu với thím bên cạnh. Trương Diễm Thu khẽ nói thầm một câu.
Hứa Miệng Rộng ngưng làm, bà ta hỏi cô ta nói gì, cuối cùng thì nói Trương Diễm Thu xem thường bà ta, còn mắng bà ta.
Có lẽ Trương Diễm Thu dồn nén lâu rồi nên cũng làm theo, bắt đầu mắng bà ta.
Cứ như vậy, hai người mắng nhau rồi đánh nhau.
Một người yểu điệu như cô ta sao có thể đánh lại một người làm nông hàng năm? Cô ta liền bị người ta ấn trên mặt đất cọ xát rồi lại cọ xát.
Vẫn là những người xem kịch không nhìn được nữa mới trợ giúp kéo hai người ra.
Nếu không, thật không biết Trương Diễm Thu sẽ ra sao.
Nghe xong, Lâm Ngọc Trúc hít một hơi. Đánh nhau đều là mềm sợ cứng, cứng sợ ngang ngược, ngang ngược sợ liều mạng.
Mấu chốt là ở hai chữ khí thế.
Trương Diễm Thu bại trận là điều hiển nhiên.
Đừng nói là Trương Diễm Thu, cho dù có cộng thêm cô và Vương Tiểu Mai thì cũng không chắc sẽ đánh lại bà ta, cô không khỏi vỗ tay cho Trương Diễm Thu, cô ta quá can đảm!