Chương 209 - Chưa thấy ai có lòng dạ hiểm độc như vậy 2
Lúc tan tầm, sự kiện đánh nhau đã lan ra khắp thôn. Trên đường về nhà, các bác gái lôi kéo Hứa Miệng Rộng, nói: “Bà đúng là ai cũng dám trêu, bà không sợ tri thức Trương nghĩ quẩn đi tìm chết sao?”
“Hừ, tôi mà sợ nó à? Tôi thấy có lẽ trước đây không phải Vương Tiểu Mai bắt nạt nó. Với tính tình này của nó, nói không chừng có vấn đề gì ở đây.” Nói xong, Hứa Miệng Rộng cũng hơi chột dạ, bà ta sợ cô ta luẩn quẩn rồi tìm chết thật.
“Chao ôi, có vấn đề gì hay không thì hỏi rồi sẽ biết thôi.” Nói xong, bà ta bắt đầu tìm khắp nơi, muốn tìm một thanh niên trí thức để hỏi thăm một chút.
Trùng hợp thay, bà ta thấy chính chủ.
Bác gái kia kéo Vương Tiểu Mai lại, cười nói: “Trí thức Vương, chuyện của cháu và thanh niên trí thức Trương lúc trước vẫn chưa rõ ràng, hôm nay cháu nói xem sao lại thế này.”
Vương Tiểu Mai bắt đầu đảo mắt, cô ta chợt nhớ ra Lâm Ngọc Trúc từng nói với cô ta, cô ta mới nhận ra tiếng tăm của mình vẫn còn vết nhơ ép người khác tự sát. Lúc này mắt cô ta sáng lên, đây là thời điểm tốt để lấy lại danh dự, cũng không thể tiếp tục bỏ lỡ.
Vì vậy, cô ta khổ sở nói: “Ôi, bác gái, mỗi khi nhắc đến chuyện này thì lòng cháu lại hết sức đau khổ. Trương Diễm Thu, ôi, cháu cũng không biết nói cô ta thế nào nữa.”
Bác gái hít một hơi, vội vàng nói: “Không được, cháu nói đi chứ, than ngắn thở dài làm gì, cháu định lừa dối giúp nó sao?”
Bị Vương Tiểu Mai như, Hứa Miệng Rộng và một bác gái đều ngừng lại, lúc này hai người cũng không vội về nhà nấu cơm.
Bà ta vừa phụ họa vừa nói: “Đúng vậy, nếu trí thức Vương có lý do gì khó nói thì cháu cứ nói, thím phân xử thay chúa.”
Vương Tiểu Mai vô cùng biết ơn, vì vậy cô ta nói rõ ràng chuyện lúc trước ra.
Vốn dĩ Vương Tiểu Mai có lý trong chuyện này hơn, vì vậy các bác gái mới biết ngọn nguồn chuyện lúc trước.
Hai người không khỏi trợn mắt há mồm. Trước đây trong thôn cũng chỉ truyền tai nhau việc Vương Tiểu Mai ép người nhảy sông, chứ bọn họ không biết ngọn nguồn.
Lúc đó nói Vương Tiểu Mai buộc những thanh niên trí thức mới đến ăn riêng, vô cùng ngang ngược bá đạo và vô lý.
Có bác gái qua đường cùng nhóm các thím vừa lúc đi ngang qua hóng chuyện, nghe xong, bọn họ ngạc nhiên nói: “Hóa ra là vì trí thức Trương không biết tốt xấu, chúng tôi còn tưởng rằng trí thức Vương bắt nạt nó, trí thức Vương chịu oan rồi.”
Vương Tiểu Mai vừa nhớ lại cơn tức lúc trước, đúng là cô ta cảm thấy uất ức, cảm xúc dâng trào, mắt cô ta bắt đầu đỏ lên.
Vương Tiểu Mai uể oải nói: “Không chỉ có như vậy, sau đó cô ta còn khoe ra cô ta nhảy sông cứu người, được khen thưởng hoa hồng, vậy nên cháu mới biết được cô ta biết bơi.”
“Hả? Nó biết bơi? Này thật đúng là, vậy nó cố tình nhảy sông giả chết, chơi chúng ta sao?” Hứa Miệng Rộng xúc động tức giận nói, sau đó bà ta la lớn: “Tôi chưa thấy ai có lòng dạ hiểm độc như vậy!”
Lúc này đám người tụ lại càng nhiều. Lúc đầu có người tưởng rằng Hứa Miệng Rộng đánh nhau với Vương Tiểu Mai nên đến hóng chuyện.
Có người không biết chuyện gì nên liền phấn khích hỏi thăm, sau đó có người tốt bụng kể lại đầu đuôi, nhất thời mọi người thổn thức không thôi.
Hứa Miệng Rộng cảm thấy cần phải làm lớn chuyện này lên, miễn cho cô ta lại diễn trò nhảy sông tự sát.
Bà ta không nghĩ chịu tiếng tăm này, nếu không thì con gái và con trai của bà ta sẽ không thể lập gia đình được.
Vì vậy, trưởng thôn vừa mới đặt mông lên ghế không lâu thì thấy một đám thôn dân vây quanh Vương Tiểu Mai vào sân.
Mí mắt của trưởng thôn giật giật, buổi sáng vừa đánh Trương Diễm Thu xong, lúc này lại bắt Vương Tiểu Mai làm gì?
Vợ trưởng thôn cũng ngây ngẩn, thấy có vẻ náo nhiệt, nghĩ thầm trí thức Lâm đâu rồi? Không phải có thanh niên trí thức Vương thì sẽ có trí thức Lâm sao?
Hai người này dính nhau như sam, sao lúc này lại tách ra? Cũng không biết Vương Tiểu Mai lại làm gì những người này, một mình nó sẽ chịu thiệt mất, không biết đứa nhỏ này có thể đối phó được không.