Chương 210 - Sửa lại án xử sai 1
Đến khi Lâm Ngọc Trúc biết tin rồi chạy đến nhà trưởng thôn thì bên này đã gần như náo loạn. Các bác gái yêu cầu trưởng thôn giữ gìn lẽ phải, không thể để trí thức Trương vô duyên vô cớ trêu chọc quần chúng, xem mọi người là kẻ ngốc mà chơi đùa như vậy.
Rõ ràng là cô ta đang lợi dụng lòng cảm thông của bọn họ, cố ý phá hư tình đoàn kết của mọi người, đạo đức cực kỳ kém, không thể để cô ta kéo dài thói hư này.
Cô ta không những hãm hại dân chúng bên cạnh, mà còn xem thường những nông dân cần cù thành thật như bọn họ. Cô ta luôn nhìn người khác với thái độ thượng đẳng, đây là có ý gì?
Lâm Ngọc Trúc đi đến bên cạnh Vương Tiểu Mai, nhìn thím Hứa không ngừng nói, chỉ trích và chỉ ra các loại bằng chứng phạm tội của Trương Diễm Thu.
Cô bội phục khả năng ăn nói của các thím từ tận đáy lòng.
Trương Diễm Thu quá xui xẻo rồi, tùy tiện chọc một người thôi mà đã khó chơi như vậy.
Cô vừa thầm lắc đầu cảm thán vừa hỏi Vương Tiểu Mai chuyện gì vừa xảy ra.
Vương Tiểu Mai kể lại đại khái, Lâm Ngọc Trúc gật đầu.
Chuyện phía sau không còn liên can gì đến Vương Tiểu Mai, tất cả là do thím Hứa kiểm soát.
Đầu óc của trưởng thôn bị thím Hứa xoay vòng, thấy người càng nói càng nghiêm trọng. Ông ta không thể làm gì khác hơn ngoài đến tìm Trương Diễm Thu để đối chất.
Đến khi một đám người đến điểm thanh niên trí thức, Trương Diễm Thu còn không biết có chuyện gì.
Nhóm thanh niên trí thức nhìn Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai ở trong đám người, còn tưởng rằng hai người này đã làm chuyện gì.
Chị em nhà họ Đổng không có quan hệ gì với hai người, cũng không thân nên vẻ mặt vẫn bình thường, hoàn toàn là trạng thái người qua đường xem kịch.
Còn Triệu Hương Lan và Trương Diễm Thu thì không, hai người sắp lộ rõ vẻ mặt hả hê.
Đặc biệt là Trương Diễm Thu, cô ta vừa bị ức hiếp xong, cho nên ước gì có người càng xui xẻo hơn cô ta. Cô ta đang định đắc ý thì nhận ra có gì đó không đúng, sao ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía cô ta?
Lúc này trưởng thôn đứng ra, nghiêm nghị hỏi: “Trí thức Trương, nghe nói cháu biết bơi, có chuyện này sao?”
Đầu óc của Trương Diễm Thu chợt bùng nổ, cô ta biết đại khái có chuyện gì xảy ra rồi. Cô ta nhìn Vương Tiểu Mai trong đám đông với vẻ mặt dữ tợn, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống Vương Tiểu Mai.
Cũng không cần cô ta thừa nhận.
Thím Hứa hét lên: “Nhìn biểu cảm của nó thì biết thôi, chắc chắn nó biết bơi. Được lắm, đúng là không biết xấu hổ, xem chúng ta như kẻ ngốc mà lừa gạt, không thể tha thứ cho nó dễ như vậy được.”
Thím Hứa vừa nói, các thôn dân lập tức nói nhao nhao lên. Có người xem kịch, cũng có người tức giận vì cảm thấy bị trêu đùa, tiếng người tràn ngập khắp sân nhỏ, nhất thời trở nên ồn ào.
Dưới sự lên án của mọi người, trưởng thôn không còn cách nào khác, ông ta đành bảo mọi người đến ruộng lúa mì mở họp.
Sau đó Trương Diễm Thu xin lỗi Vương Tiểu Mai và thím Hứa trước mặt toàn thôn dân.
Rồi cô ta xin lỗi các thôn dân.
Đến đây, xem như Vương Tiểu Mai được giải oan.
Trương Diễm Thu đứng trên ruộng lúa mì với sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh toát, sau đó thì không thể chịu nổi mà rưng rưng, nhưng sự uất hận trong mắt làm người khác cảm thấy ghê tởm.
Đợi đến khi trưởng thôn nói tan họp, cô ta lập tức chạy về điểm thanh niên trí thức.
Khi Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc trở lại điểm thanh niên trí thức, hai người còn nghe được tiếng khóc. Lâm Ngọc Trúc nhíu chặt mày, nói với Vương Tiểu Mai: “Sau này tránh xa cô ta ra chút, đề phòng chút.”
Vương Tiểu Mai vừa thắng trận gật đầu nhiệt tình: “Cô yên tâm, tôi sẽ không để ý đến cô ta.”