Chương 213 - Vui quá hóa buồn 2
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, tuy rằng Lâm Ngọc Trúc không còn sốt nữa, nhưng cả người vẫn mềm nhũn vô lực, đi đường cũng cảm thấy bản thân giống như người cao su vậy, mềm như không có xương vậy.
Mặc quần áo xong, người ngoài cửa vẫn còn đang kiên trì gõ, Lâm Ngọc Trúc lê từng bước chầm chậm mở cửa, một cơn gió lạnh thổi tới, cô không khỏi hắt xì một cái.
Sắc mặt hơi ửng hồng, phờ phạc nhìn Vương Tiểu Mai và Thẩm Bác Quận đứng ngoài cửa. Cô cảm thấy khó hiểu, hai người này sao lại đứng trước cửa phòng cô? Cô đã bỏ lỡ điều gì sao?
Nếu như chị Tiểu Mai của cô trắng hơn một chút thì đứng chung với Thẩm Bác Quận cũng rất xứng đôi.
Trong đầu Lâm Ngọc Trúc nghĩ vẩn vơ.
Vương Tiểu Mai nhìn bộ dạng cô như vậy, hỏi một cách quan tâm: "Sáng ra tôi đã gõ cửa mấy lần rồi, cô bị ốm rồi."
Lâm Ngọc Trúc dựa vào cửa, yếu ớt vô lực gật đầu, cô phát hiện hai người này tâm địa rất tốt, trong chớp mắt đều cùng ánh mắt quan tâm mà nhìn cô.
Lâm Ngọc Trúc cũng không biết cô đã để hai người họ vào phòng như thế nào, dù sao thì khi cô xoay người quay trở về nằm lên giường thì một người đã ngồi ở mép giường, người còn lại thì đã ngồi trên ghế rồi.
Lâm Ngọc Trúc yếu ớt vô lực nhìn chằm chằm hai người rồi ngây người.
Vương Tiểu Mai sờ trán cô, thở phào một hơi rồi nói: "Cô không sao là tốt rồi, tôi đi nấu chút cháo cho cô."
Nói xong người đã đứng dậy tới bếp nổi lửa nấu cháo rồi.
Lúc này trong phòng đã sớm không còn nóng hầm hập nữa, Vương Tiểu Mai cằn nhằn: "Cô ốm thì tốt xấu gì cũng phải gọi tôi một tiếng chứ, cứ gắng gượng chịu lạnh suốt một buổi sáng liền."
Lâm Ngọc Trúc... Cô không cảm thấy lạnh mà, cô đã ngủ rất ngon.
Thẩm Bác Quận khẽ nhíu lông mày, vốn anh muốn sờ trán cô, nhưng tay mới giơ đến giữa không trung lại thu về, trong lòng nghĩ chung quy vẫn là không hợp quy tắc, đành dịu giọng hỏi: "Có nhiệt kế không?"
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, thứ này chắc chắn không thể có.
"Trong nhà có thuốc chưa?"
Lâm Ngọc Trúc chớp mắt, cô nên trả lời là có hay là không có đây?
Nhìn dáng vẻ lơ mơ hiếm có của Lâm Ngọc Trúc, lông mày của Thẩm Bác Quận lại càng nhíu chặt hơn, anh hỏi: "Có cần đưa cô đi bệnh viện không?"
Nhớ tới gió lớn vù vù bên ngoài, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói bằng giọng khàn khàn: "Không cần đâu, ngủ một giấc là khỏe thôi, vết thương của anh đã khỏi chưa?"
Lúc này Lâm Ngọc Trúc mới có chút tinh thần, suy nghĩ dần trở nên rõ ràng.
Nét mặt của Thẩm Bác Quận trở nên dịu dàng, anh gật đầu, nói: "Cũng gần khỏi rồi, lần này tôi đến là giúp Bàn Tử gửi thư cho cô Vương, còn muốn thông báo với cô trường tiểu học trong thôn gần như sắp được quyết định rồi, năm nay thôn các cô chắc sẽ được bình chọn tiên tiến, chỉ cần được tiên tiến, về cơ bản sẽ xây trường tiểu học ở thôn của các cô."
Lâm Ngọc Trúc trong nháy mắt cảm thấy tinh thần đã khỏe lại hơn phân nửa, đôi mắt vốn lờ mờ trong chớp mắt đã sáng rõ hơn nhiều.
Điều này khiến Thẩm Bác Quận buồn cười mà bật cười khẽ một tiếng.
Vương Tiểu Mai cũng chạy vào phòng hỏi: "Thật vậy sao?"
Thẩm Bác Quận gật đầu, lại lấy ra mấy túi đường đỏ từ trong túi vải đặt lên bàn, nói: "Lần này tôi bị bệnh đã nhận được không ít đường đỏ, tôi đã lấy một ít mang cho cô, cô với cô Vương chia nhau mà uống nhé!"
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm vào chỗ đường đỏ, trong đầu nghĩ đây là lấy đường đỏ để đáp lại táo đỏ?
"Thế này thì ngại quá, anh Thẩm vẫn nên đem về đi."
Thẩm Bác Quận cười nói: "Tôi không thích uống cái này, anh Bàn Tử của cô dạo gần đây la hét đòi giảm cân lại càng không uống đến, con gái các cô thích uống thứ này thì cứ giữ lấy đi!" Nói xong liền ngẩng đầu hỏi Vương Tiểu Mai: "Cô có cần sờ trán cô ấy lần nữa, xác định xem cô ấy có phát sốt nữa hay không?"
Vương Tiểu Mai nghe vậy lại sờ trán cô một lần nữa, rồi sờ trán mình, so sánh một lát rồi nói: "Không nóng, rất bình thường."
Thẩm Bác Quận gật đầu, đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài một chút trước."
Người cứ vậy đi mất, Vương Tiểu Mai đưa mắt tiễn người đi rồi quay đầu lại hỏi: "Thế này là còn muốn quay lại hay không?"