Chương 214 - Hệ thống chúng tôi cũng phải có chút tài sản riêng mà 1
Lâm Ngọc Trúc ngơ ngác lắc đầu rồi lại gật đầu: "Hình như là có ý như vậy?" Cô cũng không thể khẳng định.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Trong lúc Vương Tiểu Mai đang nấu cháo, Lâm Ngọc Trúc lại chợp mắt một lúc.
Đợi cháo được nấu xong, Lâm Ngọc Trúc vừa húp cháo vừa hỏi: "Chị Tiểu Mai, anh Bàn Tử nói gì với cô vậy?"
Vương Tiểu Mai bày ra vẻ mặt vui vẻ, nói: "Anh Bàn Tử nói chợ đen về cơ bản đã ổn định lại rồi. Có điều anh ấy bảo tôi vẫn nên cẩn thận một chút."
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, thực ra cách làm thu mua rồi bán lại như của Vương Tiểu Mai an toàn hơn rất nhiều.
May là thuật dịch dung không ra làm sao của cô trông khó coi nên không sợ bị người ta nhớ mặt.
Húp cháo xong, Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói với Vương Tiểu Mai: "Cảm ơn chị Tiểu Mai."
Vương Tiểu Mai ui dào một tiếng: "Sao cô còn khách sáo với tôi như vậy."
Lâm Ngọc Trúc cười, có thể là kiếp trước cô đạo đức giả quen rồi chăng?
Mơ mơ hồ hồ lại ngủ một giấc, trong mơ dường như cô nghe thấy tiếng Vương Tiểu Mai đóng cửa rời khỏi, sau đó giấc ngủ này của cô đúng là ngủ quên trời đất, như lọt vào trong sương mù, hết giấc mơ này nối tiếp giấc mơ khác.
Cô dường như mơ thấy mình của kiếp trước ở công ty, bị đám nhãi con bên dưới giày vò đủ kiểu.
Giấc mơ này khiến Lâm Ngọc Trúc hoảng sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Sau khi tỉnh lại, phát hiện đó chỉ là một giấc mơ thì Lâm Ngọc Trúc khẽ thở hắt ra một hơi.
Lại nhìn căn phòng chỉ có bốn bức tường, cảm thấy giấc mơ này thật thừa thãi, tùy tiện liếc mắt nhìn lên bàn, cô phát hiện trên bàn lại mới để thêm không ít đồ.
Cô cố tình đứng dậy xem, trên bàn đặt hai hũ hoa quả đóng hộp, còn có mấy gói thuốc bọc bằng giấy.
Lâm Ngọc Trúc cầm lên xem thử, có thuốc trị cảm cúm, thuốc trị sốt, còn có thêm một vài gói thuốc linh tinh nữa, đều có viết chỉ định và liều dùng.
Đặt đồ trong tay xuống, Lâm Ngọc Trúc quay người đi tìm Vương Tiểu Mai.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy trước phòng của Vương Tiểu Mai có một chiếc xe đạp, vô cùng bắt mắt.
Đợi đến khi vào phòng, cô cũng không thấy trong phòng có người ngoài nào, Lâm Ngọc Trúc buồn bực hỏi: "Chị Tiểu Mai, chiếc xe đạp trước cửa phòng cô...?" Trông cũng không giống xe mới, không biết cô ta kiếm được ở đâu.
Mới có một buổi sáng đã có thêm một chiếc xe đạp, chị Tiểu Mai được đấy.
"Vừa nãy anh Bàn Tử có đến, anh ấy nói tôi không có việc gì là lên thị trấn nên mang xe đạp của anh Thẩm cho tôi mượn dùng tạm, đợi sau Tết anh ấy quay trở về thì trả lại anh ấy sau."
Lâm Ngọc Trúc hơi khó hiểu: "Anh Thẩm đâu?"
"Nói là có việc, phải về nhà trước, còn không phải sao, đồ trong phòng cô đều là anh Bàn Tử giúp anh ấy đưa tới, không cần nói anh Thẩm này đúng là tốt thật, thấy cô ốm còn đặc biệt bốc ít thuốc mang tới."
Lâm Ngọc Trúc nhíu mày, chuyện này... nợ ân tình người ta sau này phải trả lại thế nào đây.
Vương Tiểu Mai thấy cô như vậy thì cười nói: "Mới đầu tôi vốn định giúp cô trả mấy cái lọ về, nhưng anh Bàn Tử không chịu, nói là anh Thẩm đã đi rồi, anh ấy xách mấy cái lọ về cho ai, vậy nên đành phải để lại đây."
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, sau này tìm cơ hội trả lại ân tình này cho người ta vậy.
Uống thuốc xong lại ngủ cả một buổi chiều, Lâm Ngọc Trúc mới cảm thấy được sống lại, lần này cô xem như triệt để không dám ham chơi nữa rồi.
Đợi cô khỏe lại thì Lý Hướng Vãn lại đổ bệnh.
Những nữ trí thức ở sân trước biết hai người liên tiếp đổ bệnh, thiếu chút ngửa cổ lên trời mà cười lớn, đáng đời, ai bảo các cô ham chơi, lại còn đắp người tuyết.
Trong không gian của Lý Hướng Vãn có thuốc, nhưng không có cách nào để lộ ra ngoài.
Uống thuốc vào nằm hai ngày là khỏe lại, hoàn toàn không cho Lý Hướng Bắc không gian để phát huy. Cô ta ốm không nghiêm trọng lắm, cơm đều là tự nấu, điều này khiến cho Lý Hướng Bắc cảm thấy đau buồn.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc anh ta muốn bệnh của Lý Hướng Vãn nặng hơn hay là không nặng đây?