Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215 - Hệ Thống Chúng Tôi Cũng Phải Có Chút Tài Sản Riêng Mà 2

Chương 215 - Hệ thống chúng tôi cũng phải có chút tài sản riêng mà 2
Nhà ăn trí thức có thêm một chiếc xe đạp khiến cho thôn dân tò mò và hiếm lạ suốt một khoảng thời gian, các bác gái túm năm tụm ba cùng kéo nhau tới, cố tình tới xem xe, sờ chỗ này vuốt chỗ kia, chỉ là muốn xem cảnh tượng náo nhiệt.

Nếu nói có ai mở miệng mượn xe không thì thật sự không có, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy điều này không giống như diễn biến thường thấy của tiểu thuyết này.

Có thể thấy lúc này mọi người đã dần dần nhàn rỗi.

Bởi vì chiếc xe đạp mà hậu viện của bọn họ thiếu chút trở thành căn cứ địa để các bà các bác buôn dưa lê. Nhưng vì trời lạnh, bọn họ chưa chịu được đến hai ngày đã chuyển chiến trường sang nhà người khác rồi.

Cẩu Đản nhà kế bên cũng được coi là có quan hệ tốt với Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai, cậu ta cũng tới xem xe đạp, vẻ mặt khao khát.

Lâm Ngọc Trúc nhìn cậu ta chân tay nhỏ con, chỉ cảm thấy buồn cười, cô nói: "Cẩu Đản à, em vẫn còn quá nhỏ, đợi em lớn thêm một chút là có thể lái xe rồi."

Cẩu Đản nhìn chằm chằm chiếc xe đạp, lưu luyến không muốn rời mắt, đột nhiên có một suy nghĩ, cậu ta nói: "Chị Lâm, mẹ em nói mùa đông không được liếm xe đạp, nói xe đạp có vị ngọt, điều này có thật không?"

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, thế là thế nào?

Lâm Ngọc Trúc hoang mang hồi lâu, Vương Tiểu Mai đi ra vừa hay nghe thấy liền bật cười ha ha, cô ta xoa đầu Cẩu Đản rồi nói: "Cẩu Đản, có phải em lại thèm ăn rồi phải không, chiếc xe đạp này không thể liếm, cẩn thận liếm mất cả lưỡi của em đó."

Cẩu Đản khó hiểu nhìn hai người, nhưng mà cậu rất muốn nếm thử.

Vương Tiểu Mai nhịn cười, nói: "Cứ đến mùa đông là có các bạn nhỏ liếm lớp sương trên thủy tinh, phiền là người lớn trong nhà cứ đến mùa đông lại dặn đi dặn lại những đứa trẻ nhỏ tuổi đừng làm chuyện ngu ngốc, chắc hẳn thím Trần cũng sợ Cẩu Đản liếm lung tung."

Lúc Lâm Ngọc Trúc đang cạn lời muốn cười lại nhìn thấy Cẩu Đản lặng lẽ vươn lưỡi ra định liếm xe đạp.

Cô muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai...

"Hị Âm... Ưỡi ủa em..."

Lâm Ngọc Trúc đỡ trán, chỉ mới có chớp mắt thôi đã xảy ra chuyện rồi.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai nhất thời há hốc mồm, bảo cậu ta đừng cử động, dùng nước ấm rót lên xe đạp một lúc lâu, Cẩu Đản mới sợ hãi lôi được lưỡi ra, đoán chắc là đã bị thương một chút nên cậu ta khóc lóc chạy về nhà. Thím Trần sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện liền mắng cho cậu ta một trận.

Cẩu Đản lại có thêm một câu chuyện khó xử thuở thơ ấu.

Có điều cậu ta cũng không cô độc, hôm đó trong thôn cũng có mấy đứa trẻ liếm song cửa sổ, còn thê thảm hơn cậu ta, cả lưỡi đều bị dính lên, người lớn trong nhà vừa tức giận vừa mắng, ở một bên đun nước nóng.

Lâm Ngọc Trúc ở trong không gian cũng không nhàn rỗi, cô trích tiền ra mua một chiếc máy sấy khô thực phẩm, bắt đầu sự nghiệp mứt hoa quả, bảo Ba Béo cắt miếng chuối đem sấy khô, lại làm một ít mứt đào, còn làm một mẻ mứt táo.

Mấy thứ này trước Tết bán đi cũng kiếm được tiền nhanh, lúc bình thường không thích hợp để bán.

Sau khi thăng cấp, hạt giống trong không gian lại mở rộng thêm vài món, có cam, cây phỉ, mướp và nho.

Mấy món này không có giúp ích gì nhiều cho đường lối kinh doanh của Lâm Ngọc Trúc, nhưng có thể lấy giá trị cống hiến, trước đây Lâm Ngọc Trúc cũng có trồng một ít.

Thu hoạch một lô nho chín, Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm đống nho hơn nửa ngày trời, cô nghĩ có phải có thể thử làm một ít nho khô không nhỉ.

Không chỉ như vậy, cô còn làm một ít ớt bột.

Nhìn thành quả sau khi thu hoạch, địa vị của Ba Béo trong lòng Lâm Ngọc Trúc đã đủ để bỏ xa Đại Béo cả mấy con phố rồi.

Số mứt hoa quả và mứt quả khô này, Lâm Ngọc Trúc đã làm kha khá, cô dự định bán đắt một chút, dùng giấy dầu đóng gói lại cẩn thận, lại dán thêm một tờ giấy đỏ viết chữ phúc, trước Tết đem tặng quà cho lãnh đạo há chẳng phải rất có mặt mũi hay sao.

Bận rộn mấy ngày trời, cô đột nhiên phát hiện trong không gian có ong mật, sau đó cô đã túm hệ thống ra hỏi chuyện này là thế nào.

Hệ thống trả lời cực kỳ nhẹ nhàng như cơn gió mát thoảng qua: "Hệ thống chúng tôi cũng phải có chút tài sản riêng mà, bằng không sẽ bị các hệ thống khác chê cười mất."

Lâm Ngọc Trúc:...
Bình Luận (0)
Comment