Chương 216 - Chuyện của nữ chính và pháo hôi số hai, số ba 1
Từ sau khi có xe đạp, Vương Tiểu Mai đúng là không chút kiêng dè gì chạy lên trấn, nhưng cô ta cũng thông minh, mỗi ngày đều lặng lẽ đi từ cửa sau rồi lại lặng lẽ trở về.
Có đôi khi đúng là không ai biết cô ta từng đi ra ngoài.
Lý Hướng Vãn lặng lẽ nhìn, trong lòng có chút hâm mộ.
Dù sao heo trong thôn ngoài đưa trạm thực phẩm ra, hai con còn lại giữ chuẩn bị giết chia cho thôn dân.
Cô ta vẫn là người phụ nữ bị heo trói buộc.
Nói đến chăn heo, Vương Tiểu Mai cũng thật hâm mộ, công xã cổ vũ nuôi heo, không giới hạn số lượng, chỉ cần đạt tiêu chuẩn thì có thể mang đến trạm thực phẩm đổi tiền, không chỉ đưa tiền mà còn đưa phiếu vải, xem như là một loại phần thưởng.
Lúc các thôn dân cùng nhau khiêng con heo còn sống mang đến trạm thực phẩm, Vương Tiểu Mai hâm mộ đến đỏ cả mắt, cũng không có cách nào khác, nuôi heo ở điểm thanh niên trí thức là chuyện không thực tế chút nào, quá nhiều chuyện.
Lâm Ngọc Trúc nghỉ ngơi lấy lại sức lâu như vậy, cũng bắt đầu mở ra sự nghiệp kiếm tiền của mình, lợi dụng chỗ ngồi phía sau Vương Tiểu Mai.
Chớ coi thường, kĩ năng lái xe của Vương Tiểu Mai tốt hơn cô nhiều.
Sau khi biến thành Mộc Đầu lại đi gõ cửa phía sau nhà bác gái Trịnh, bác gái Trịnh vui mừng đến mức suýt chút nữa ôm lấy cô, có thể thấy được bà kích động muốn điên rồi.
Lâm Ngọc Trúc vừa lau mồ hôi vừa nghe bác gái Trịnh nhỏ giọng nói: "Trong khoảng thời gian này cháu không đến làm bác còn tưởng cháu xảy ra chuyện, bác lo lắm đấy."
Lâm Ngọc Trúc thật thà cười, không nói nhiều lời.
Trời lạnh, lần đầu tiên bác gái Trịnh dẫn cô vào nhà, trong nhà bác gái Trịnh được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trong phòng vô cùng rộng rãi thông thoáng.
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói với bác gái Trịnh: "Bác gái, hôm nay cháu lấy được đồ tốt ở trạm thực phẩm, nhưng giá có hơi đắt một chút, bác xem bác có muốn mua không."
Vẻ mặt bác gái Trịnh hiếu kì.
Lúc Lâm Ngọc Trúc lấy hai cân chuối tiêu sấy khô, hai cân mứt đào, hai cân mứt táo và hai cân nho khô ra, bác gái Trịnh mở to mắt, hỏi: "Hết rồi?"
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha: "Có thể lấy được từng này đồ tốt đều đã dựa vào may mắn cả, ở đây cháu còn lấy cả bột ớt và bột ngô nữa."
Bác gái Trịnh yêu thích không ngừng nhìn bàn mứt, nói: "Hơi ít một chút, nhưng vài năm trước cũng bán được, bình thường cũng ít người bỏ tiền ra mua thứ này ăn." Bác gái Trịnh nhìn chuối tiêu sấy khô, vẻ mặt bội phục nói: "Cháu nói xem ai nghĩ ra cái này vậy, chuối tiêu cũng có thể sấy khô được."
Lâm Ngọc Trúc giả ngu, dù sao cũng không phải cô nghĩ.
Dùng đường làm mứt hoa quả chắc chắn phải bán đắt một chút, Lâm Ngọc Trúc ra giá hai đồng năm hào một cân, quả sấy khô thì hai đồng một cân.
Bác gái Trịnh nói về giá cả một lúc lâu, dưới sự kiên định của Lâm Ngọc Trúc, cuối cùng cũng chấp nhận giá tiền này.
Bột ớt thì rẻ hơn chút, hai mao một cân, một lần Lâm Ngọc Trúc bán được ba mươi cân.
Lúc này lương thực ở chợ đen đã tăng giá, bột ngô đã lên ba hào một cân, không có phiếu thì bốn hào.
Lâm Ngọc Trúc và bác gái Trịnh bên này không tính toán giá phiếu, nhiều năm trước, phiếu nhà mọi người đều eo hẹp, đây cũng là chuyện không còn cách nào.
Sau khi để hai mươi cân bột ngô xuống, Lâm Ngọc Trúc lại lấy ra mấy tờ giấy dầu và giấy đỏ ở tứ phương đưa cho bác gái Trịnh.
Bác gái Trịnh nhìn xong thẳng thắn khen ngợi việc làm ăn của Lâm Ngọc Trúc sẽ ngày càng phát triển, hai bên thỏa thuận xong tiền hàng, Lâm Ngọc Trúc nhận ba mươi hai đồng rồi rời đi.
Mấy nhà còn lại cũng làm như cũ, lại kiếm được thêm hơn sáu mươi đồng nữa.
Đến nhà thím Lâm, bà vẫn hoan nghênh nhiệt tình như cũ, hôm nay chú Lâm không ở nhà, nhưng có con trai thím Lâm ở nhà, ánh mắt nhìn cô, nói như thế nào nhỉ, rất vi diệu.
Vừa ngồi xuống, thím Lâm đã nói: "Mộc Đầu, ăn tết xong sẽ mười tám rồi."
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu.