Chương 217 - Chuyện của nữ chính và pháo hôi số hai, số ba 2
Thím Lâm nói: "Hai ngày trước con trai nhà thím mới đi xem mắt, người ta không vừa ý với nó, chê nó xấu, hay là để thím giới thiệu cho cháu, cô gái kia rất xinh đẹp."
Nụ cười trên mặt Lâm Ngọc Trúc hơi cứng lại, ánh mắt nhìn về đứa con trai mặt rỗ của thím Lâm, chỉ thấy đối phương có hơi không phục nhìn cô, Lâm Ngọc Trúc cười ha ha: "Thím, không cần đâu, mặc dù cháu không xấu nhưng lại thấp."
Cô vừa nói xong thì thấy con trai thím Lâm gật đầu rất nhẹ, nụ cười của Lâm Ngọc Trúc càng cứng lại hơn.
Thím Lâm nghiêm mặt dọa nạt nói: "Mấy đứa con trai các cháu còn có thể lớn được hai năm nữa, lúc này chưa phát triển chiều cao mà thôi."
Lâm Ngọc Trúc cười cười, con trai có thể lớn được thêm hai năm nữa hay không thì cô không biết, nhưng chắc chắn cô không được.
Lúc lấy những mứt hoa quả ra, thím Lâm cũng không có biểu hiện gì ngoài ý muốn, kéo cô nói nhỏ: "Mộc Đầu, ở nông thôn cháu có thân thích không?"
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, người cô thiết lập ra có một số thân thích.
"Gần đây trên thị trường có bán rau hẹ tươi, ba hào chỉ mua được một nắm nhỏ, nhưng kiếm được tiền, nghe nói dùng vải nilong dựng thành lều ở nông thôn, trồng một chỗ nhỏ, cắt từng gốc, một mùa đông có thể bán được không ít tiền."
Lúc này con trai thím Lâm mới lên tiếng: "Còn có cả tỏi tươi và tỏi giống nữa, một hai hào một nắm cũng có không ít người mua."
Trong lòng Lâm Ngọc Trúc kêu ôi chao một tiếng, mặc kệ là thời đại nào, vẫn còn rất nhiều người có thể nghĩ.
Lâm Ngọc Trúc yên lặng một chút rồi nói: "Thím, cháu về sẽ suy nghĩ một chút."
Năm nay cô sẽ không bán, ngược lại sang năm có thể nước chảy bèo trôi một chút, nhưng có lẽ sang năm sẽ có không ít nhà làm, đến lúc đó xem tình hình rồi tính.
Khi đến chỗ Lý Tự Lập thì Vương Tiểu Mai cũng đúng lúc cõng một giỏ hàng đến, hai người đều nhìn giỏ hàng của đối phương, cái gì cũng không nhìn được.
Đến khi Lâm Ngọc Trúc vào nhà lấy mứt hoa quả ra, tính thích của hời của Vương Tiểu Mai lại nổi lên, cũng nếm thử một miếng, còn nói bình thường.
Lâm Ngọc Trúc trừng mắt nhìn cô ta một cái.
Sau đó lại lấy ra hai mươi cân thịt lợn và ba mươi cân bột ớt.
Sau khi hai bên thỏa thuận xong giá cả, cô cũng không để ý đến hai người mà quay người đi.
Vương Tiểu Mai nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Ngọc Trúc một lúc lâu rồi nói: "Không làm nhiều mứt hoa quả hơn một chút." Sau đó quay người nói với Lý Tự Lập: "Em trai Tự Lập, thịt heo vẫn tính của em, còn lại coi như của chị."
Lý Tự Lập gật gật đầu, cậu ta luôn xem Vương Tiểu Mai là chị ruột, cô ta nói gì thì chính là cái đó.
Chờ đến lúc hai người gặp lại, trong giỏ trúc của Lâm Ngọc Trúc có thêm mười cân bột mì, trong giỏ Vương Ngọc Mai có thêm một miếng thịt heo và một nắm rau hẹ, nhưng cô ta dùng cỏ tranh che kín, Lâm Ngọc Trúc không nhìn ra được là gì, vẫn là cô ta đặc biệt mở ra khoe khoang thì Lâm Ngọc Trúc mới biết.
Vương Tiểu Mai vui vẻ nói: "Hôm nay hai chúng ta gói sủi cảo ăn đi."
Lâm Ngọc Trúc ngồi phía sau ôm hai cái giỏ trúc chồng lên nhau, cười nói: "Được, lấy bột mì và dầu của tôi, chúng ta ăn sủi cảo trắng."
Vương Tiểu Mai gật đầu lia lịa, đạp xe trong thời tiết lạnh lẽo nhưng trong lòng lại nóng bừng.
Khi đến cửa sân sau, hai người nhìn thấy Lý Hướng Vãn vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở cửa.
Hai người liếc nhìn lẫn nhau, không hiểu được đối phương muốn làm gì.
Chỉ thấy Lý Hướng Vãn đứng trước cửa, tay bỏ vào trong tay áo, lạnh nhạt nói: "Cái cửa này để hai người dùng chùa một thời gian rồi, xin hỏi hai vị, dùng được không?"
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai: "..."
Nữ chính vĩnh viễn là nữ chính nha, pháo hôi và người qua đường giáp sao có thể phản kháng được.
Thế là buổi tối, ba người cùng nhau gói sủi cảo rồi cùng nhau ăn sủi cảo nóng hầm hập.
Mọi người ăn sủi cảo đến mức miệng đầy dầu mỡ, vui vẻ ra mặt.