Chương 218 - Lời đồn 1
Đột nhiên có sủi cảo để ăn khiến Lý Hướng Vãn vô cùng hài lòng, cô ta còn cố ý đưa một chiếc chìa khóa cửa lớn cho hai người.
Xem như các cô có quyền sử dụng cửa lớn này.
Như vậy thì chìa khóa cửa sau cũng chỉ có mình các cô có.
Lúc đầu còn chưa nhìn ra gì, một thời gian sau, nơi của thanh niên trí thức bắt đầu có cảm giác như đang chia bè kết phái.
Rõ ràng sân sau thành một đoàn thể nhỏ, sân trước thành một đoàn thể nhỏ.
Ngay cả Tiểu Cẩu Đản đến tìm Lâm Ngọc Trúc chơi cũng đều đi từ cửa sau vào, rõ ràng hai cánh cửa dán câu đối của sân trước gần nhà cậu bé hơn.
Mấy ngày sau đó, có thể nói Vương Tiểu Mai vô cùng bận rộn, có đôi khi Lâm Ngọc Trúc cũng không tìm thấy bóng dáng cô ta đâu.
Thế là Tiểu Cẩu Đản trở thành người bạn nhỏ của cô.
Trong lúc rảnh rỗi, Lâm Ngọc Trúc bắt đầu giặt quần áo.
Nói sao nhỉ, mùa đông có chút chuyện không tốt, như lúc giặt quần áo xong phơi ở ngoài, lúc lấy về đã thành một đống băng.
Mặc dù có chút khó hiểu nhưng trình tự làm việc là không thể thiếu.
Trên cơ bản đều phơi ở ngoài một ngày, ngày hôm sau lại cầm vào trong phòng treo trên tường lửa để hong khô.
Mỗi lần Lâm Ngọc Trúc đều dùng máy giặt trong không gian để giặt, sau đó lại nhúng thêm một lần nước nữa, rồi dùng tay vặn một chút, nhìn qua giống như giặt tay vậy.
Khi mang những bộ quần áo lạnh như băng về, sẽ có ảo giác rằng quần áo sẽ vỡ ra khi tách từng thứ ra vậy.
Mùa đông nhưng trong thôn vẫn náo nhiệt như cũ, bọn nhỏ líu ríu cậu chạy mình đuổi, mấy đứa nhỏ chơi trượt xuống, so xem ai trượt được xa hơn, chơi đến lợi hại.
Mấy người lớn trong nhà thấy vậy thì mắng một lúc, một đôi giày đang tốt mà chơi đến mức bạc cả giày.
Mấy đứa trẻ nghịch ngợm bị mắng xong thì lè lưỡi, vẫn làm theo ý mình như cũ, chơi không biết mệt.
Bên cạnh nhà Tiểu Cẩu Đản có một bang phái riêng, cậu bé không thích chơi trượt xuống như vậy.
Mỗi ngày cậu bé đều đi sau mông anh trai nhà mình làm lăn lộn.
Một tay cậu bé cầm một con chim sẻ, vui vẻ chạy đến nói với Lâm Ngọc Trúc đang phơi quần áo, nói: "Chị Lâm, em và anh em bắt được rất nhiều chim sẻ, em có thể cầm hai con chim sẻ đến đổi đường với chị được không?"
Lúc này chim sẻ vẫn chưa phải động vật cần được bảo vệ hay phân loại thành động vật có hại, trẻ con trong thôn cứ đến mùa đông sẽ trộm một nắm thóc ở trong nhà ra đi bẫy chim sẻ.
Lâm Ngọc Trúc buồn cười cúi đầu nhìn chim sẻ đang trợn trắng mắt sắp chết trong tay Tiểu Cẩu Đản, đột nhiên cảm thấy vừa buồn cười vừa cạn lời.
Tiểu Cẩu Đản thấy Lâm Ngọc Trúc dường như không có quá nhiều hứng thú với chim sẻ thì cất giọng trẻ con chào hàng nói: "Chị Lâm, chim sẻ ăn rất ngon đó, làm thịt nướng rắc thêm muối vô cùng thơm."
Lâm Ngọc Trúc ngồi xổm xuống, sờ đầu nhỏ của Tiểu Cẩu Đản, cười nói: "Chị không thích ăn cái này, em mang về đi."
Nói rồi nhìn dáng vẻ có chút buồn bã của Tiểu Cẩu Đản, Lâm Ngọc Trúc móc một viên đường phèn từ trong túi ra nhét vào miệng cậu bé, cười nói: "Ừm, lần sau cầm những thứ khác đến đổi đường đi."
Tiểu Cẩu Đản nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó ngậm đường, cầm chim sẻ chạy về nhà.
Lâm Ngọc Trúc mới vào nhà được một lúc đã nghe thấy tiếng đập cửa, cô mở cửa ra nhìn thì thấy trong tay Tiểu Cẩu Đản cầm một con gà mái, vô cùng nghiêm túc nói: "Chị Lâm, em không thể ăn không đường của chị được, em mang con gà này cho chị, nhưng mà chị có thể cho em thêm ít đường được không, nếu không em không lời chút nào."
Lâm Ngọc Trúc mở to mắt nhìn cậu bé, mí mắt cũng nhảy lên, ông cụ nhỏ này.
Cô vội vàng dẫn Tiểu Cẩu Đản về nhà, cố ý nói cho thím Trần chuyện đã xảy ra.
Cô sợ có hiểu lầm gì đó.
Thím Trần nhìn con trai nhỏ của mình mà dở khóc dở cười, bà chưa từng thấy ai thèm ăn như vậy.
Lúc đầu việc này chỉ là một việc nhỏ trong cuộc sống, không ngờ chưa được hai ngày, trong thôn đã truyền ra tin đồn Lâm Ngọc Trúc giả vờ lừa gạt con nít, để con nít ăn trộm gà trong nhà đưa cho cô ăn.
Thế là khắp nơi đều ồn ào, thanh danh của Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa cũng kém như thím Lý Tứ.