Chương 219 - Lời đồn 2
Cũng may thím Trần là người tốt, có người đến hỏi thì bà đều giải thích rõ ràng.
Thấy lời đồn ngày càng được biến tấu mà truyền đi, lúc thím Trần đi bộ đến các nhà khác còn cố ý nói: Ai lại thất đức như vậy chứ, hãm hại thanh niên trí thức Lâm người ta như vậy, thanh niên trí thức Lâm đối xử với Cẩu Đản nhà bà rất tốt đấy, cô cũng không làm ra chuyện lừa gạt trẻ em kia.
Lời đồn cứ như vậy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Còn chưa truyền đến tai Lâm Ngọc Trúc thì đã tan thành mây khói.
Lâm Ngọc Trúc biết chuyện này là do thím Trần cố ý đến nói cho cô biết, nên cô mới biết còn có chuyện như vậy.
Cô nghe xong thì nhíu mày, truyền cái chuyện vớ vẩn này đi phần lớn là do người của sân trước, cũng chỉ có các cô ta mới không có việc gì làm đi nhìn chằm chằm sân sau thôi, để mãi như vậy cũng không được.
Lâm Ngọc Trúc từ thím Trần nghe ra được mấy bác gái hay nói xấu, sau đó cô đến tận nhà bọn họ nghe ngóng xem các bà ấy nghe chuyện này từ ai.
Lúc các bác gái nói xấu sau lưng người khác vẫn không cảm thấy gì, lúc này bị người trong cuộc đến hỏi thẳng thì có chút lúng túng.
Lâm Ngọc Trúc mỉm cười nói với các bác gái, cô không có ý trách cứ, cô chỉ muốn biết ai truyền tin đồn nhảm mà thôi, dù sao việc này có thể lớn có thể nhỏ, nếu thật sự chuyện bé xé ra to thì cũng đủ mỗi người một ly.
Mấy bác gái nghe xong cũng thấy vậy, một cô gái nhỏ đang yên đang lành lại đột nhiên bị mang danh xúi giục trẻ con ăn trộm, như vậy cũng không tốt chút nào.
Thấy Lâm Ngọc Trúc không phải cố ý đến gây chuyện, mấy bác gái còn xung phong nhận việc hỗ trợ cô tìm ra kẻ chủ mưu.
Thế là đội quân phá án của Lâm Ngọc Trúc dần dần lớn mạnh.
Đi một nhà là sau lưng lại có thêm một hai bác gái, sau khi đi liên tục mấy nhà, số người trong đội ngũ đã tương đối khả quan.
Vừa không có việc gì làm lại còn giữa trưa, vừa tiện phá án.
Hóa ra hai ngày trước Trương Diễm Thu và Triệu Hương Lan từ trấn trở về, đúng lúc đụng phải một đám thôn dân đang buôn chuyện với nhau, Trương Diễm Thu lập tức to giọng nói: "Lâm Ngọc Trúc đúng là người hút trẻ con hiếm có, đáng tiếc tâm không tốt, hôm đó tôi thấy cô ta cầm đường phèn dụ dỗ Cẩu Đản nhà thím Trần, để Cẩu Đản mang gà trong nhà đi đổi lấy đường phèn của cô ta, Tiểu Cẩu Đản còn nhỏ không hiểu chuyện, cứ như vậy trộm một con gà mang đến cho cô ta."
Chỉ một câu như vậy đã chụp được một cái nồi lên đầu Lâm Ngọc Trúc.
Thím Trần nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì xì một tiếng khinh thường, nói chuyện căn bản không phải là như vậy, đơn giản mà nói là do Trương Diễm Thu kia tung tin đồn nhảm mà thôi.
Mấy bác gái nghe xong thì lập tức không làm nữa, thanh niên trí thức Trương bị làm sao vậy, lúc trước gây chuyện còn không nhớ sao, bây giờ lại đi hại người nữa.
Lại còn dùng các bà như vũ khí?
Một bác gái thẳng tính nói to: "Việc này không thể cứ để như vậy được, thanh niên trí thức Lâm, chúng ta kéo cô ta đến chỗ trưởng thôn nói cho ra lí lẽ đi."
Lần này rồi lại một lần nữa thì không ổn chút nào.
Lâm Ngọc Trúc cũng không ra vẻ, nói với các bác gái ở đây: "Các bác gái, việc này nhờ các bác làm chỗ dựa cho cháu, nếu không phải cháu tin các bác không phải là người ăn không nói có thì có khi bây giờ chúng ta đã đánh nhau rồi, chúng ta không thể cứ bỏ qua cho người phá hoại nội bộ đoàn kết của chúng ta được, nhất định phải vứt con sâu này ra."
Các bác gái nghe xong, cảm thấy đây là thanh niên trí thức Tiểu Lâm không so đo với người ta, nếu như là người khác bị bôi xấu thì đã sớm đánh đến tận cửa rồi, vậy là các bác gái ồn ào tán thành.
Lâm Ngọc Trúc vừa định xắn tay áo lên, nhớ ra bây giờ là mùa đông, thôi bỏ đi.
Bầu không khí gần như đã được chuẩn bị xong, Lâm Ngọc Trúc đi dẫn đầu, giống như đế vương trên núi mang theo các bác gái đi thẳng đến nơi của thanh niên trí thức.