Chương 221 - Thanh niên trí thức Trương này là không thể lưu lại 2
Lâm Ngọc Trúc rốt cục cũng biết vì sao ngày đó Vương Tiểu Mai lại xoay người thuận lợi như vậy.
Cái này quả thực chính là không cần cô phải làm gì hết, các bà các thím các cô xác thực là không có lừa cô, bọn họ thật sự là tới làm chỗ dựa cho cô, lời này ngay cả chút tạp chất cũng không bị trộn lẫn luôn.
Trương Diễm Thu còn muốn mở miệng ngụy biện, đáng tiếc thím Hứa cũng không cho cô ta cơ hội đấy, thím Hứa lại mở miệng nói: "Được rồi, mau thu hồi lại cái vẻ đáng thương kia của cô đi, chúng ta mặt đối mặt đối chứng, làm rõ ràng sự tình, ai tốt ai xấu vừa nhìn một cái đã hiểu rõ rồi, muốn chối cũng không chối được.”
Trương Diễm Thu hoảng loạn rõ ràng.
Chờ Tiểu Cẩu Đản hít nước mũi ngơ ngác nhìn trưởng thôn, trưởng thôn ấp ủ hơn nửa ngày, mới cười hòa ái dễ gần hỏi: "Tiểu Cẩu Đản, thanh niên trí thức Lâm có lấy kẹo đổi gà với cháu không?”
Tiểu Cẩu Đản lắc đầu, giòn giã nói: "Là cháu muốn lấy chim sẻ tìm chị Lâm đổi kẹo ăn, nhưng chị Lâm không lấy còn cho cháu một cái kẹo, mẹ cháu nói, không thể tùy tiện chiếm tiện nghi của người khác, cho nên cháu liền về nhà cầm một con gà muốn cho chị Lâm, nhưng chị Lâm không muốn, cháu vẫn là ăn không một khối đường của chị ấy.”
Nhìn con trai nhỏ nhà mình lưu loát nói chuyện, thím Trần đột nhiên có loại cảm giác tự hào, cả người đều kiêu ngạo vài phần.
Đợi Cẩu Đản nói xong, thím Hứa liền hướng về phía mọi người trong sân nói: "Nhìn xem, nhìn xem, trẻ nhỏ là người không biết nói dối nhất, lời này của Cẩu Đản đã rất rõ ràng, thanh niên trí thức Lâm người ta căn bản không có dỗ dành lừa gạt Cẩu Đản, hoàn toàn là người có tâm tư bất chính kia ở đó sắp xếp lung tung.”
Các bà các dì thím trong sân đây lúc trước không ít lần truyền tin đồn này, còn dặn dò con cháu trong nhà cách thanh niên trí thức Lâm xa một chút, trong miệng ít nhiều còn mang theo chút lời tục tĩu khi nói về Lâm Ngọc Trúc.
Lúc này trong lòng mọi người đều có chút xấu hổ, đã sống đến ngần này tuổi rồi còn để cho tiểu nha đầu kia lợi dụng, nhất thời tất cả mọi người đều đem tất cả lửa giận hướng về phía Trương Diễm Thu.
Ánh mắt của những người ở đây giống như dao găm đâm vào người Trương Diễm Thu.
Thím Hứa nhân cơ hội lại kéo Triệu Hương Lan ra, hỏi: "Thanh niên trí thức Triệu, chúng tôi vẫn luôn nói cô là người tốt, lúc trước rõ ràng là thanh niên trí thức Trương nói với cô là thanh niên trí thức Lâm dụ dỗ Cẩu Đản về nhà trộm gà đúng không?”
Triệu Hương Lan xấu hổ cười cười, trước mặt người dân trong thôn, cô ta cũng chỉ có thể tự lo cho bản thân mình trước.
Triệu Hương Lan gật gật đầu, giải thích: "Cháu cũng không biết chuyện gì xảy ra, nghe Trương Diễm Thu nói như vậy thì cháu cũng tin là như thế thôi.”
Thím Hứa ý vị thâm trường nhìn Triệu Hương Lan một cái, sau đó thì không để ý tới cô ta nữa, quay đầu liền nói với Trương Diễm Thu: "Thanh niên trí thức Trương, cô còn gì để ngụy biện nữa.”
Trương Diễm Thu co rúm người lại, trong nháy mắt cúi đầu khóc, một câu cũng không nói.
Thím Hứa hừ một tiếng, sau đó tìm trưởng thôn nói: "Trưởng thôn, thanh niên trí thức Trương này là không thể lưu lại, lúc này khóc cũng vô dụng.”
Ngay cả một câu cũng không thể chen vào trưởng thôn ho khụ khụ, hỏi lại: "Vậy bà đem người đưa về công xã?”
Thím Hứa ngay lập tức héo rũ, lắc lắc cánh tay của mình, nhỏ giọng nói: "Nếu tôi có thể đưa ngươi về công xã thì cần gì người làm trưởng thôn như ông.”
Trưởng thôn...
Cảnh tượng nhất thời yên tĩnh lại.
Lúc này vợ trưởng thôn mới đứng ra, hòa hoãn không khí nói: "Thật sự đuổi một cô gái nhỏ ra khỏi thôn cũng không hợp với tình hình lắm, chúng ta lại thương lượng xem, thanh niên trí thức Lâm, chuyện này cô là người chịu ủy khuất nhất, cô xem, chuyện này cô muốn giải quyết như thế nào?”
Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa từ khổ chủ biến thành xem kịch, lúc này rốt cục đến phiên cô mở miệng, đang chuẩn bị há mồm nói chuyện thì thím Hứa lại đoạt lời: "Cô ấy chỉ là một tiểu nha đầu, sẽ lại giống như thanh niên trí thức Vương, lại mềm lòng cho coi, nghe một câu xin lỗi liền xong việc, nhưng chỉ phạt Trương Diễm Thu bằng cách không đau không ngứa như vậy thì không mấy ngày cô ta lại quên ngay đâu, đến lúc ấy lại không biết cô ta còn muốn hãm hại ai nữa.”
Các bà các thím tuy rằng rất đồng ý lời này của thím Hứa nhưng nói thanh niên trí thức Lâm lòng dạ yếu đuối, hay mềm lòng? Không chắc vậy đâu.