Chương 222 - Lao động trẻ em 1
Thím Hứa lần này một chút cũng không muốn buông tha cho Trương Diễm Thu.
Vợ trưởng thôn nhìn Trương Diễm Thu run rẩy, trong mắt cũng không có bao nhiêu đồng tình.
Lúc này bà ta đứng ra cũng là vì ông già nhà bà ta mà thôi, nếu thật sự đưa Trương Diễm Thu về công xã thì ông già nhà bà sẽ không chiếm được chuyện tốt gì hết.
Làm như này rõ ràng là gây thêm phiền phức cho các nhà lãnh đạo.
Vì thế vợ trưởng thôn lại nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Rốt cuộc thì thanh niên trí thức Trương cũng là một cô gái, chúng ta cũng không nên làm quá mức tuyệt tình, vẫn nên để lại chút mặt mũi cho thanh niên trí thức Trương đi.”
Thím Hứa không nói lời nào, các bà các thím các cô các dì khác cũng không lên tiếng.
Trưởng thôn đúng lúc ho khan một tiếng, hỏi Lâm Ngọc Trúc: "Thanh niên trí thức Lâm, cháu có muốn nói gì không? Cháu là người có quyền lên tiếng nhất trong vấn đề này.”
Thật sự đuổi Trương Diễm Thu ra khỏi thôn là không có khả năng, Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một chút, nói: "Nói đi nói lại thì chuyện này đều là do một con gà gây ra, bằng không thím Trần đem gà đổi cho thanh niên trí thức Trương để thanh niên trí thức Trương nhận lỗi với cháu đi, dù sao thì cháu cũng không thể gánh lấy cái thanh danh xấu này mà cái gì cũng không lấy được.”
Trưởng thôn...
Trưởng thôn nghĩ thầm Lâm Ngọc Trúc thật sự là dám đòi.
Ý nghĩ Lâm Ngọc Trúc cũng rất đơn giản, không để cho Trương Diễm Thu bỏ ra chút gì đấy thì làm sao Trương Diễm Thu có thể nhớ lâu được.
Nhà thím Trần vừa vặn có con gà mái già không thể đẻ trứng, vừa nghe lời này, rất là đồng ý nói: "Tôi thấy như vậy là được.”
Trương Diễm Thu ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc khinh miệt nhìn lại cô ta một cái.
Cũng không biết Trương Diễm Thu có thật sự sợ hay không, dù sao thì lúc này cô ta cũng không dám tranh đấu với Lâm Ngọc Trúc, giọng nói giống như tiếng muỗi của Trương Diễm Thu vang lên: "Tôi không có tiền."
Thím Hứa lại nói: "Tiền gì mà tiền, hiện tại cũng không cho mua bán, cô lấy công điểm đổi với người ta là được, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến hại người.”
Trương Diễm Thu cúi đầu, nhỏ giọng khóc nức nở, không lên tiếng.
"Cô chỉ khóc thì có ích lợi gì, không muốn cũng được, vậy cô từ đến từ đâu thì nhanh chóng trở về đó đi." Thím Hứa không kiên nhẫn nói.
"Cháu đồng ý. Cháu đồng ý còn không được sao?” Nói xong Trương Diễm Thu lại bắt đầu khóc thút thít.
"Cô như này lại giống như là có ai khi dễ cô vậy, lúc trước cô ngoài miệng thống khoái, sao không nghĩ tới hậu quả chứ, hừ." Thím Hứa lạnh nhạt nói.
Trưởng thôn nhìn Tiểu Cẩu Đản, người đang không nói lời nào, lại thêm ở đây cũng không có chuyện gì liên quan đến nó nữa, vì thế trưởng thôn vỗ vỗ Tiểu Cẩu Đản, nói: "Cẩu Đản, đi tìm nhân viên ghi công điểm tới đây.”
Thím Trần vừa nghe lời này liền biết là muốn tính công điểm của Trương Diễm Thu để trừ vào con gà mái già kia của nhà mình, vội vàng để cho Cẩu Đản đi tìm nhân viên ghi công điểm.
Chờ nhân viên ghi công điểm cầm bảng tính điểm vui vẻ tới thì nhìn thấy nhóm các bà các thím trong sân, sau đó lại nhìn Trương Diễm Thu đang khóc không ra hình dáng ra, nhướng nhướng mày, cả người đều là dáng vẻ xem kịch.
Trưởng thôn có chút ghét bỏ cháu trai nhà mình, vội vàng sai anh ta tính toán công điểm của Trương Diễm Thu cho cẩn thận.
Cứ như vậy, việc này mới coi như xong.
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới chủ động nói: "Hôm nay cháu xin cảm ơn các bà các bác các thím đã tới đây làm chỗ dựa cho cháu, lát nữa hầm gà xong cháu sẽ đưa qua cho mọi người, chúng ta cùng nhau ăn gà.”
Một con gà lại có thể chia cho bao nhiêu nhà chứ, nhóm các bà các thím cười cười, chỉ coi như là Lâm Ngọc Trúc đang đùa giỡn.
Nhưng Lâm Ngọc Trúc lại không nói đùa, hôm nay dù sao thì cô cũng sẽ đem canh gà tới cho mọi người, mọi người đều cùng nhau quát tháo trừ ác đâu, đừng để đến vài năm sau lại biến thành cô khi dễ người, lừa người một con gà để ăn.”
Cho dù sau này mà truyền ra chuyện khi dễ người thì cũng phải là mọi người cùng nhau khi dễ!