Chương 223 - Lao động trẻ em 2
Gà chỉ có một con là không đủ, có thể cho thêm nhiều khoai tây và miến, chỉ cần có cái nồi lớn là được.
Những thứ này đều dễ làm, không dễ làm chính là giết gà.
Cái này khẳng định không thể giao cho người máy làm được, nhất định phải làm thịt con gà này ở bên ngoài.
Trẻ con chính là biết nhìn ánh mắt nhất, Lâm Ngọc Trúc đang lo đâu, Tiểu Cẩu Đản liền tiến lại gần nhỏ giọng hỏi: "Chị Lâm, chị làm sao vậy?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm vào anh bạn nhỏ nói: "Chị đang nghĩ làm thế nào để giết gà."
Cặp mắt của Tiểu Cẩu Đản đảo vài vòng, sau đó anh bạn nhỏ lẩm bẩm nói: "Chị Lâm, chỉ cần ba viên đường phèn, em giúp chị làm.”
Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười, cũng không coi lời nói của Tiểu Cẩu Đản chỉ là lời nói của trẻ nhỏ, Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, cũng nghiêm túc nói: "Được thôi.”
Tiểu Cẩu Đản cầm ba viên đường phèn vui vẻ đi tìm anh hai của nó, chia cho anh hai của nó một viên đường, sau đó dẫn theo anh trai của nó chạy về phía ổ gà.
Nếu không phải thím Trần biết tính tình của đứa con trai nhỏ của mình mà chạy về nhanh thì hôm nay con gà bị giết có thể sẽ là con gà biết đẻ trứng.
Thím Trần cười mắng đuổi con trai nhỏ ra khỏi ổ gà, bắt con không biết đẻ trứng kia, sau đó để cho con trai thứ hai nhà mình đi giết gà.
Chờ Mao Đản mang theo một con gà đã vặt lông làm thịt tới, Lâm Ngọc Trúc vội vàng nhận lấy nói cảm ơn.
Cậu nhóc mười mấy tuổi có chút ngại ngùng, đỏ mặt bỏ đi, để lại cậu nhóc da mặt dày Tiểu Cẩu Đản.
Cái nồi đất nhỏ của Lâm Ngọc Trúc kia là không nấu nhiều được như thế, Lúc này Vương Tiểu Mai còn chưa trở về, vì thế Lâm Ngọc Trúc đành phải đến chỗ Lý Hướng Vãn.
Do vậy, Lâm Ngọc Trúc dự kiến cũng chia cho Lý Hướng Vãn một bát canh.
Băm gà, xào lăn, hầm kho tàu, Tiểu Cẩu Đản vẫn đi theo một bên Lâm Ngọc Trúc, ngửi thấy mùi thơm liền thèm ăn đến mức không ngừng nuốt nước miếng.
Lâm Ngọc Trúc buồn cười trêu Tiểu Cẩu Đản để giết thời gian.
Chờ gà hầm xong Lâm Ngọc Trúc liền đùa Tiểu Cẩu Đản nói: "Cẩu Đản à, chị cho em một nắm đường, em nghĩ giúp chị phải làm thế nào để đưa đồ ăn cho nhà các thím?”
Cẩu Đản nhìn Lâm Ngọc Trúc, giòn giã nói: "Chị Lâm, chị chờ em.”
Sau đó Tiểu Cẩu Đản bỏ chạy nhanh như chớp.
Một lúc sau, Tiểu Cẩu Đản lại lôi kéo anh trai nó tới giúp đỡ đi đưa đồ ăn.
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm múc đồ ăn, rồi an bài bọn họ đưa đến nhà ai.
Lúc hai anh em bọn họ bưng thức ăn đi ra ngoài, Lâm Ngọc Trúc còn dặn bọn họ đừng quên mang chén về.
Lý Hướng Vãn...
Lý Hướng Vãn: Lâm Ngọc Trúc sử dụng sức lao động trẻ em rất thuận tay đấy.
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nghĩ, đây có được coi là sớm hưởng thụ cuộc sống có bé con hay không?
Nhờ phúc của Trương Diễm Thu, hôm nay Lâm Ngọc Trúc quen biết không ít nhóm các bà các dì các thím, chờ đến khi đưa đồ ăn đến nhà các bà các thím xong, Lâm Ngọc Trúc lại bảo hai anh em Tiểu Cẩu Đản đi đưa cho trưởng thôn một chén.
Tuy rằng trưởng thôn cũng không có xuất lực, nhưng cũng không thể bỏ qua trưởng thôn được.
Chờ đến khi hai anh em Tiểu Cẩu Đản đưa xong, Lâm Ngọc Trúc còn cố ý múc cho hai anh em bọn họ một chén, chén này của hai anh em bọn họ rõ ràng là có nhiều thịt hơn một chút, điều này khiến cho hai anh em bọn họ vui đến mức bước đi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chờ Cẩu Đản trả lại bát, Lâm Ngọc Trúc giữ lời hứa cho Tiểu Cẩu Đản một nắm đường phèn, sau đó cô nhìn Cẩu Đản nhảy nhót rời đi.
Lý Hướng Vãn nhìn chằm chằm vào nồi, được rồi, còn đủ cho ba người ăn.
Miễn cưỡng chấp nhận được.
Chỉ là hai người Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đợi Vương Tiểu Mai một lúc lâu, cũng không thấy Vương Tiểu Mai trở về, vì thế hai người bọn họ đành phải lưu lại cho Vương Tiểu Mai một chén, còn bọn họ thì ăn trước.
Đợi đến khi trời hoàn toàn tối đen, Vương Tiểu Mai cũng không trở về, Lâm Ngọc Trúc nghĩ Vương Tiểu Mai sẽ không phải là xảy ra chuyện gì chứ.
Cô vừa nghĩ như vậy thì phía sân sau liền vang lên tiếng mở cửa, Lâm Ngọc Trúc ra khỏi phòng nhìn, Vương Tiểu Mai phong trần mệt mỏi trở về, trên mặt lạnh đến đỏ bừng, nhưng hai mắt và trạng thái tinh thần thì cực kỳ phấn chấn.
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ Vương Tiểu Mai đây là phát tài hả?