Chương 224 - Hôm nay có phải là cô đã chịu kích thích gì rồi đúng không? 1
Thấy Vương Tiểu Mai trở về muộn, Lâm Ngọc Trúc cố ý hỏi thăm một chút, kết quả Vương Tiểu Mai người này ngay cả cơm cũng chưa ăn, thấy vậy Lâm Ngọc Trúc liền tỏ vẻ bản thân cô rất phục Vương Tiểu Mai, cũng không biết ngày hôm nay cô ta đi đâu phát tài rồi nữa.
Lâm Ngọc Trúc có ý tốt trở về phòng giúp Vương Tiểu Mai làm nóng cơm.
Lúc bưng qua, Vương Tiểu Mai đã nhóm bếp rồi, đang đun nước nóng.
Nhìn Lâm Ngọc Trúc tiến vào, ánh mắt Vương Tiểu Mai liền sáng lấp lánh, cực kỳ hưng phấn, đang muốn nói chuyện thì ánh mắt liền liếc đến đồ ăn trong tay Lâm Ngọc Trúc bưng đến, gà hầm khoai tây, còn có món mà cô ta thích ăn, thấy vậy Vương Tiểu Mai lập tức cái gì cũng quên, cười không khép miệng lại được.
Vương Tiểu Mai không nói hai lời nhận lấy thức ăn bưng vào phòng, ăn từng ngụm một, một miếng bánh ngô một miếng thịt gà, ăn đến ngon miệng.
Lâm Ngọc Trúc nhìn bộ dáng ăn ngấu ăn nghiến này của Vương Tiểu Mai liền có chút khó hiểu hỏi: "Hôm nay cô làm gì vậy?”
Vương Tiểu Mai nuốt thức ăn trong miệng, thần bí nói: "Hôm nay tôi xem như được thêm kiến thức.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, chờ Vương Tiểu Mai nói tiếp.
Không nghĩ tới Vương Tiểu Mai khoát tay áo, ý tứ chính là lát nữa nói sau, hẳn là đã đói đến mức không chịu nổi rồi, Vương Tiểu Mai lại vùi đầu ăn cơm, chờ Vương Tiểu Mai ăn xong thì nước cũng sôi.
Vương Tiểu Mai vội vàng rửa chén đũa, đổ một chậu nước nóng ra bưng tới chuẩn bị ngâm chân.
Chờ Vương Tiểu Mai cởi giày và vớ ra, Lâm Ngọc Trúc vừa thấy chính là bàn chân bị đông lạnh đến đỏ bừng của Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc không khỏi nhíu mày, nhịn không được nói: "Tiền có thể chậm rãi kiếm, thân thể càng quan trọng hơn, đừng chỉ lo kiếm tiền.”
Bây giờ tuổi trẻ không cảm thấy gì, chờ đến khi bị bệnh, số tiền kiếm được ấy lại dùng để chữa bệnh khi về già.
Vương Tiểu Mai không thèm để ý gật gật đầu, thái độ cực kỳ có lệ.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, coi như cô không nói gì vậy.
Vương Tiểu Mai đặt chân vào nước nóng, thoải mái thở ra một hơi, vẻ mặt hưởng thụ.
Ngón tay Lâm Ngọc Trúc uốn cong gõ bàn, cô phát hiện Vương Tiểu Mai gần đây càng ngày càng biết nhử người khác đớp câu.
Đợi một lúc lâu, cảm giác chính là chờ được sự hiu quạnh vắng vẻ.
Vương Tiểu Mai đột nhiên cảm thấy không khí không đúng lắm, quay đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc đang bình tĩnh nhìn cô ta, vội vàng cười cười, giả ngu giả ngây nói: "Hôm nay tôi cùng anh Chương vào núi săn thú, cô không biết đâu, chỉ có một ngày hôm nay thôi, tôi đã có thể kiếm được số tiền ngần này.”
Nói xong Vương Tiểu Mai liền vươn ba ngón tay ra.
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, không tin hỏi: "Ba mươi?”
Vương Tiểu Mai gật đầu mạnh mẽ, hưng phấn trong mắt cũng sắp tràn ra.
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, đây là đánh được heo rừng đi? Chỉ bằng thân thể nhỏ bé này của Vương Tiểu Mai có mà bị heo ủi đi rồi.
"Ai cơ? Anh Chương là ai?” Lâm Ngọc Trúc mơ hồ ngửi được một tia không tầm thường.
Vương Tiểu Mai lúc này mới nhớ tới Lâm Ngọc Trúc không biết Chương Trình, giải thích đơn giản: "Chính là anh họ của một đứa em trai trong trấn của tôi, tên là Chương Trình, người rất lợi hại đấy.”
Thời điểm Vương Tiểu Mai nói đến Chương Trình, ánh mắt đều lóe sáng, vẻ mặt thì sùng bái.
Lâm Ngọc Trúc lựa chọn bỏ qua không nhìn Vương Tiểu Mai lúc này, thật sự là không có cách nào nhìn thẳng vào cô ta lúc này mà.
"Em trai cô lại là?” Lý Tự Lập hả?
"A, hai năm trước quen biết một người em trai nhỏ, cha mẹ không còn nữa, một mình cậu ta phải nuôi em gái rất khó khăn, nếu không phải hai năm nay có anh họ cậu ta giúp đỡ thì nói không chừng em gái cậu ta đều phải đưa cho nhà người khác nhận nuôi rồi, ai, cậu ta cũng rất đáng thương."
Lâm Ngọc Trúc đại khái biết người em trai trong miệng Vương Tiểu Mai ấy là Lý Tự Lập.
Đối với thân thế của Lý Tự Lập, cô ít nhiều có chút hiểu biết.
Nhìn đề tài đã bị kéo đi xa, Lâm Ngọc Trúc lại rẽ trở về, hỏi: "Anh Chương trong miệng cô lợi hại như thế nào vậy, nhìn cô đều mê muội như vậy.”
Vương Tiểu Mai lắc đầu cảm thán, si ngốc nói: "Thật sự lợi hại đó.”
Lâm Ngọc Trúc nhất thời không nói gì, có loại xúc động đỡ trán, mau nói vào trọng điểm đi, đừng nhử người ta như vậy chứ.