Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225 - Hôm Nay Có Phải Là Cô Đã Chịu Kích Thích Gì Rồi Đúng Không? 2

Chương 225 - Hôm nay có phải là cô đã chịu kích thích gì rồi đúng không? 2
Thấy Lâm Ngọc Trúc không nói lời nào, Vương Tiểu Mai sờ sờ mũi nói: "Hôm nay anh Chương dẫn theo tôi và Lý Tự Lập, à, chính là người em trai mà tôi nhận ấy, lên núi bắt gà rừng, cô không biết đâu, anh ấy còn có thể tìm được tung tích của đàn gà rừng, rắc lương thực xong thì chúng tôi ở một bên chống lưới, cả một ngày tôi..." Lời còn chưa nói xong Vương Tiểu Mai lại bắt đầu lâm vào trong hồi ức.

Thấy vậy, Lâm Ngọc Trúc liền cảm thấy lòng bàn tay đặc biệt ngứa ngáy.

Chờ Vương Tiểu Mai phục hồi tinh thần, cười ha ha nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Ngọc Trúc, sau đó lại hì hì tiếp tục nói: "Cô đoán xem như thế nào?”

Lâm Ngọc Trúc... Đủ rồi, thật sự là đủ rồi.

"Ha ha, cô không biết đấy thôi, một đám, thật sự là một đám, không phải là một con, mà là một đám, một đám gà rừng chạy tới, sau đó chúng tôi rút gậy trúc, lúc lưới giăng xuống, đám gà rừng này còn đang ở đó ăn lương thực, một chút phòng bị cũng không có, cứ như vậy một lưới đi xuống liền bắt được mấy chục con gà rừng."

Vương Tiểu Mai nói đến đây liền vui vẻ giống như trúng xổ số, hưng phấn đến điên cuồng.

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới ngơ ngác hỏi: "Hôm nay có phải là cô đã chịu kích thích gì rồi đúng không?”

Sao cô luôn luôn cảm thấy là Vương Tiểu Mai đang nói lung tung vớ vẩn vậy.

Vẻ mặt của Vương Tiểu Mai người đang cười ha ha dần dần cứng ngắc lại, cô ta không phục nói: "Sao cô còn không tin vậy, nếu cô không tin thì qua hai ngày nữa tôi dẫn cô đi trải nghiệm một chút, cô còn không biết là thời điểm Lý Tự Lập thu lưới, thiếu chút nữa đã bị đám gà rừng này làm cho bay lên cao đâu, ha ha.”

Lâm Ngọc Trúc...Nghe như này liền cảm thấy rất bí ẩn huyền huyễn.

"Anh Chương rất lợi hại, bắt xong còn có thể nhận ra đâu là thủ lĩnh của nhóm gà rừng, sau đó anh ấy liền thả một cặp gà rừng ấy ra, nói là như vậy thì đến mùa đông năm sau còn có thể bắt được gà rừng, ai nha, cũng quá lợi hại đi." Trong mắt Vương Tiểu Mai đã không còn gì khác nữa, trong đầu đều là một bao tải gà rừng hôm nay.

Lâm Ngọc Trúc...

"Anh Chương nói, qua hai ngày nữa còn dẫn chúng tôi đi tiếp, đến lúc đó lại là một khoản tiền nữa, ha ha, sắp phát tài rồi, sắp phát tài rồi~" Nói xong, Vương Tiểu Mai thiếu chút nữa là ngã ngửa từ trên ghế xuống vì cười.

Lâm Ngọc Trúc yên lặng không nói lời nào, sau đó cô lại nghe thấy Vương Tiểu Mai nói: "Đến lúc đó tôi dẫn cô đi?”

Lâm Ngọc Trúc có chút động tâm, tuyết lớn còn có gió, vào núi cũng không dễ dàng như nói thế kia, có nơi tuyết dày đến bên hông, chỉ có thể chậm rãi đi qua, nghĩ như vậy Lâm Ngọc Trúc có chút ý nghĩ muốn lùi bước, nhưng nghĩ đến từng miếng gà rừng...

Thật hấp dẫn nha ~

"Ha ha, ngày mai đi lên trấn, tôi hỏi một chút xem có thể mang theo cô đi cùng hay không, đúng rồi, tôi ở trên trấn còn quen biết một chàng trai trẻ, tên là Mộc Đầu, chiều cao cùng cô không sai biệt lắm, bộ dạng tuấn tú, chính là có hơi hà tiện keo kiệt, mỗi lần ăn chút đồ của cậu ta thì cậu ta đều hung dữ nhìn tôi, cũng không giống anh Chương chút nào, người thì tốt lại còn hiền lành, người cùng người chênh lệch thật sự là quá lớn rồi."

Lâm Ngọc Trúc cười ha hả, nhìn Vương Tiểu Mai, bình thản nói: "Vậy nhất định là do cô không biết cách đối đãi thôi, nếu tôi đi, kiểu gì cậu ta cũng phải đưa đồ đến trước mặt cho tôi, ha ha..."

Vương Tiểu Mai trong nháy mắt lạnh mặt, bĩu môi, nói: "Nghĩ thật đẹp đi.”

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt đắc ý rời đi, trước khi ra cửa còn không quên mang chén của cô về, không có biện pháp, quá nghèo mà, chỉ có hai cái chén thôi.

Ngày hôm sau, sau khi Vương Tiểu Mai trở về từ trên trấn thì do do dự dự, ấp a ấp úng nói với Lâm Ngọc Trúc: "Anh Chương không cho tôi dẫn cô đi.”

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu được, hiện tại săn thú đều là lặng yên sờ soạng, cơ bản không ai nguyện ý mang theo người lạ đi cùng.

Không nghĩ tới điều tiếp theo Vương Tiểu Mai nói lại là, "Anh ấy cảm thấy dẫn theo một cô gái vào núi phiền toái.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai, cô không phải nữ hả?

Vương Tiểu Mai ủy khuất nói: "Anh ấy thích cô gái có năng lực hơn, tôi nói cô xinh đẹp miệng còn ngọt, anh ấy lại càng ghét bỏ hơn.”

Lâm Ngọc Trúc bỏ một quả phỉ vào miệng, chỉ nghe răng rắc một tiếng, quả phỉ liền nứt ra, Lâm Ngọc Trúc nhổ bỏ da của nó ra, nhai quả phỉ, hừ lạnh nói: "Tôi cũng không hiếm lạ mà muốn đi đâu ~"
Bình Luận (0)
Comment