Chương 226 - Mộc Đầu này là một người có thể kiếm tiền, chỉ điều đó thôi đã hơn bất cứ điều gì khác rồi 1
Không phải tất cả đàn ông trên đời này vừa nghe đến mỹ nữ liền đầu óc choáng váng, vào thời điểm ăn no cũng không được đảm bảo thì ai còn quản cô có xinh đẹp hay không nữa.
Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ rất phục, đặc biệt phục anh Chương này.
Cô coi như là không có duyên với gà rừng vậy, Lâm Ngọc Trúc nửa đêm trở về không gian làm bánh táo cùng với Ba Béo, Đại Béo rốt cục cũng có thể tham dự vào, nhìn qua Đại Béo tựa hồ có một chút vui vẻ.
Mặc dù nó chỉ là một người máy nhưng điều đó cũng không thể trì hoãn việc nó thể hiện một số cảm xúc đơn giản.
Vào mùa đông, trẻ em không có đồ ăn nhẹ nào khác ngoài khoai tây nướng và khoai tây chiên miếng.
Khoai tây nướng chính là vùi toàn bộ khoai tây vào lò nướng, đợi đến lúc nó chín lấy ra thì nó đã là một quả trứng đen nhỏ rồi, lúc ăn bóc vỏ đều là một tay đen sì.
Khoai tây có thể được cắt thành lát và đặt trên bếp nướng, hai bên nướng giòn, rắc một lớp muối hoặc là bột ớt, cũng được coi là một món ăn nhẹ đặc trưng của thời đại này.
Cân nhắc về vấn đề này, Lâm Ngọc Trúc đã nghiên cứu thêm và quyết định làm thêm một ít khoai tây vị muối ớt, có vị cay và vị không cay.
Sau khi nghĩ đến chính là bắt tay vào làm.
Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Trúc lại dịch dung trở thành Mộc Đầu, mang theo mười cân bánh táo và muối ớt gõ cửa nhà bác gái Trịnh.
Thời điểm bác gái Trịnh mở cửa nhìn thấy cô thì tựa hồ như bà ấy có thêm vài phần vui mừng so với ngày xưa, rõ ràng chỉ là mấy ngày không gặp mà thôi, sao lại giống như là lâu ngày mới gặp lại vậy.
Lâm Ngọc Trúc có chút buồn bực nghĩ.
Chờ sau khi cô đi theo bác gái Trịnh vào phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong phòng còn có một cô gái trẻ đang ngồi ở đó, đại khái mười bảy mười tám tuổi, buộc hai bím tóc vừa đen vừa thô, để tóc dài, lông mày rậm mắt to mặt tròn, bề ngoài rất phù hợp với tiêu chí của một cô gái nhỏ hiện giờ, chính là làn da hơi thô ráp cùng với có hơi đen một chút.
Lâm Ngọc Trúc liếc mắt nhìn một chút, cô gái nhỏ liền thẹn thùng cúi đầu, tay chân có chút lúng túng.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng dời ánh mắt, không tiếp tục nhìn, nghĩ đến đây hẳn là một cô gái dễ dàng thẹn thùng.
Nhìn trong phòng còn có người khác, Lâm Ngọc Trúc cố ý nhìn bác gái Trịnh một cái, kế tiếp làm thế nào đây?
Dù sao thì hai người bọn họ đây là mua bán lén lút, không nên để cho người ngoài biết đi.
Bác gái Trịnh vẻ mặt ôn hòa cười, cho Lâm Ngọc Trúc một biểu tình yên tâm, sau đó nói với cô bé kia: "Quyên Tử à, con về phòng trước, thím bên này có chút việc.”
Cô gái tên Quyên Tử kia gật gật đầu, xấu hổ đáp lại đi vào trong phòng.
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới mở miệng nhỏ giọng nói: "Thím, đây là cháu gái của thím hả? Mọi chuyện có ổn không?”
“Yên tâm, đều là người một nhà, nhà con bé không ít lần lấy hàng từ thím đâu."
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới gật gật đầu, lấy hàng ra, năm cân bột ớt cay, năm cân không cay, còn có bánh táo.
Bác Trịnh không cam lòng nhìn vào giỏ.
"Chỉ thế thôi, không còn gì nữa hả?"
Lâm Ngọc Trúc cười cười, nói: "Cũng không biết là ai đưa ra chủ ý, nói là bán đồ ăn kiếm được nhiều tiền hơn so với bán lương thực đơn thuần, còn không phải là như thế nên cũng chỉ có bánh táo thôi, thím xem thím có muốn lấy hay không?”
Vừa nghe như vậy, bác gái Trịnh đành phải đặc biệt nhìn xem bánh táo, lẩm bẩm nói: "Tay nghề rất tốt, nhìn không kém bánh trứng gà của Cung Tiêu Xã chút nào, thím lấy, lúc này tặng quà là thích hợp nhất, bao nhiêu tiền?”
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói: "Hai đồng một cân.”
Bác gái Trịnh chê đắt, bắt đầu mặc cả.
Nhưng không giảm giá xuống được.
Thấy vậy, bác gái Trịnh đành phải đi xem bột ớt, bà thật đúng là chưa từng làm qua, cố ý nếm thử, cau mày nói: "Cũng không có cảm giác có gì đặc biệt cả.”