Chương 228 - Chị có phải là nên buông tay ra rồi hay không? 1
Lúc vào trong phòng, người đầu tiên mà Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy cũng không phải Lý Tự Lập, mà là một cô bé tám chín tuổi, cô bé ấy buộc hai bím tóc nhỏ, có vẻ xấu hổ khi nhìn thấy cô, cô bé có một khuôn mặt búp bê, làn da trắng nõn nà, cực kỳ đẹp mắt, nhìn liền khiến người khác yêu thích, Lâm Ngọc Trúc nghĩ đây hẳn là em gái của Lý Tự Lập.
Có thể nhìn ra là cô bé được chăm sóc rất tốt, đồng thời cũng có thể thấy được anh trai cô bé là dụng tâm.
Cô bé ngồi trong góc, thỉnh thoảng nhìn trộm cô, đầy tò mò.
Lâm Ngọc Trúc cười cười hiền lành với cô bé.
Lý Tự Lập vừa vặn tới, trên người còn quấn tạp dề, đoán chừng là đi ra từ phòng bếp.
Nhìn thấy cô thì Lý Tự Lập gật đầu, sau đó cậu ta nói với em gái của mình: "Hoan Lạc, đến phòng phía sau làm bài tập đi.”
Cô bé nhu thuận nghe lời đi ra phòng phía sau.
Trong khoảnh khắc cô bé vào phòng đóng cửa ấy, Lâm Ngọc Trúc cũng đánh giá chung quanh một chút, không có bóng dáng Vương Tiểu Mai, phỏng chừng là Vương Tiểu Mai đang ở chợ đen đi.
Lâm Ngọc Trúc buông cái giỏ xuống, lấy ra mười cân thịt lợn và mười cân bánh táo.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ may mắn là Vương Tiểu Mai không có ở đây, bằng không Vương Tiểu Mai nhất định phải ăn một miếng bánh táo cho coi.
Người đàn ông xa lạ kia nhìn thấy bánh táo thì cảm thấy hứng thú, hỏi: "Tự làm?” Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, cũng không giải thích nhiều gì hết.
Tục ngữ nói sợ cái gì thì cái đó đến quả không sai.
Chỉ nghe thấy cửa phòng bên ngoài bị mở ra, một trận không khí lạnh tràn vào trong nháy mắt, Vương Tiểu Mai cõng một cái giỏ tiến vào.
Vương Tiểu Mai nhìn thấy Mộc Đầu còn nói như rất quen thuộc: "Cậu đến rồi, lần này đến rất sớm đấy." Vương Tiểu Mai còn nghĩ là Mộc Đầu này phải mất vài ngày nữa mới đến đây cơ.
Lâm Ngọc Trúc không mất lễ phép cười cười.
Không ngoài dự đoán của Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai buông giỏ xuống, tới xem lần này cô cầm hàng gì đến, lúc nhìn thấy bánh táo, Vương Tiểu Mai kinh ngạc nói: "Cậu không bán táo nữa mà đổi thành bán bánh táo rồi? Thật là thông minh đấy, như vậy thì có thể kiếm được nhiều hơn một chút so với việc bán táo lẻ tẻ đấy.”
Nói xong Vương Tiểu Mai liền cầm lấy một miếng bánh táo, chia thành ba phần, sau đó thì đưa cho Chương Trình cùng Lý Tự Lập mỗi người một khối.
Vương Tiểu Mai còn rất tự nhiên nói: "Nào, nếm thử xem có ngon hay không, không ngon thì không lấy, đừng để bị thiệt."
Lâm Ngọc Trúc nghĩ cũng chỉ có Vương Tiểu Mai dám như vậy, đám người bác gái Trịnh còn không ngừng nịnh nọt lấy lòng Mộc Đầu cô đâu, sợ có chỗ nào không đúng chọc cô mất hứng đấy.
Mấu chốt là Vương Tiểu Mai không chỉ ăn của cô, còn chửi bới cô sau lưng nữa.
Thật là vô lý.
Vương Tiểu Mai ăn xong còn chép miệng một cái, sau đó thì nói giống như mấy lần trước: "Tạm được, bao nhiêu tiền?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn hai người đàn ông trầm mặc phía sau Vương Tiểu Mai, xem ra ý tứ của bọn họ chính là muốn Vương Tiểu Mai làm chủ.
"Hai đồng năm một cân." Phụ nữ mà, chính là phải thay đổi giá cả đi một chút.
Lâm Ngọc Trúc cũng không nghĩ tới người đàn ông xa lạ kia lại nhíu mày, nói: "Đắt rồi.”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Ừ, là đắt một chút.”
Ba người kia...
Vương Tiểu Mai đảo mắt, lôi kéo nói: "Em trai Mộc Đầu, bánh táo này của cậu có thể rẻ hơn một chút hay không?”
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, rất thoải mái gật gật đầu, "Giảm một hào.”
“Em trai Mộc Đầu, lại rẻ hơn một chút nữa đi." Ánh mắt của Vương Tiểu Mai sáng lấp lánh như sao nhìn Lâm Ngọc Trúc, rất là lấy lòng nói.
Trên người Lâm Ngọc Trúc nổi lên một tầng nổi da gà, nhớ tới dáng vẻ khuôn mặt và giọng điệu của Vương Tiểu Mai lúc nói cô hà tiện keo kiệt vào đêm hôm trước.
Hừ, người phụ nữ này.
"Hai đồng ba, không thể giảm nữa."
"Người anh em Mộc Đầu à~" Vương Tiểu Mai tiếp tục làm nũng nói.
Ba người trong phòng đều đồng thời kinh ngạc.
Lâm Ngọc Trúc buồn bực, Vương Tiểu Mai này học ai vậy?
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hai đồng , một xu cũng không thể giảm nữa.”
Vương Tiểu Mai lập tức vui vẻ nở nụ cười, Lâm Ngọc Trúc nhìn phản ứng của hai người phía sau Vương Tiểu Mai thì thấy Lý Tự Lập mím chặt miệng, tựa hồ có chút không vui.
Người đàn ông xa lạ một bộ biểu tình bình thường, nhìn không ra cái gì, chắc hẳn là anh ta phát hiện ra ánh mắt của cô, cũng nhìn lại.