Chương 229 - Chị có phải là nên buông tay ra rồi hay không? 2
Tầm mắt hai người va chạm, Lâm Ngọc Trúc cười một chút như chuồn chuồn lướt qua, sau đó thì dời tầm mắt ra chỗ khác.
Lúc này, trong đầu Lâm Ngọc Trúc đã hiện ra một vở kịch cẩu huyết.
Nhân vật chính đương nhiên là Vương Tiểu Mai và anh Chương của Vương Tiểu Mai.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ lại biểu tình si mê ngày đó của Vương Tiểu Mai, cũng không biết là nữ theo đuổi nam, hay là nam theo đuổi nữ nữa, hay là cả hai đều có cảm tình với nhau?
Lâm Ngọc Trúc bên này đã tưởng tượng ra nhiều chuyện như vậy rồi thì Vương Tiểu Mai bên này mới hạ quyết tâm nói: "Hai đồng thì hai đồng đi, cũng không biết có bán được hay không, có thể kiếm được tiền hay không nữa.”
Lâm Ngọc Trúc cười cười không nói lời nào, cô đây cũng không biết.
Gần đây cô làm những thứ này đều chỉ là làm thử mà thôi, nếu như làm tốt thì quả thật là sẽ kiếm được nhiều hơn một chút so với bán hàng lẻ tẻ như trước, có Ba Béo trợ giúp thì đương nhiên là có thể kiếm được nhiều hơn thì phải cố gắng kiếm được nhiều hơn chứ.
Bán không tốt, lập tức đổi cái khác là được.
Đợi qua vài năm cô chính là người muốn mua thật nhiều nhà ở đấy, nghĩ như vậy tiền trong tay cô cũng có chút không đủ.
Thấy hai người bọn họ đã nói giá xong, Lý Tự Lập tự mình tiến lên kiểm tra thịt lợn, lúc này trên thị trường hay có chuyện thịt lợn trộn lẫn với thịt lợn nhiễm sán, cho nên mỗi lần mua thịt lợn đều cần đặc biệt để ý.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Lý Tự Lập, không khỏi cảm thán, đứa nhỏ này dáng vẻ nhìn thì còn nhỏ nhưng thực tế thì cậu ta đã mười bốn tuổi rồi, nói cậu ta không còn nhỏ, nhưng cũng không được coi là lớn, tính tình của Lý Tự Lập còn cực kỳ thành thục ổn trọng.
Đây cũng là do bị cuộc sống sinh hoạt áp bức mà ra.
Vương Tiểu Mai có lòng tốt đứng ở một bên kiểm tra cùng với Lý Tự Lập, Lâm Ngọc Trúc nhìn hai người này, tầm mắt lại không khỏi dời về phía người đàn ông xa lạ kia, không khéo, cô lại bị phát hiện, Lâm Ngọc Trúc tiếp tục lễ phép cười cười.
Dù sao bây giờ cô cũng là một thiếu niên, nhìn thêm hai lần thì cũng sao đâu.
Mãi cho đến khi lấy tiền, Lâm Ngọc Trúc cũng không nhìn ra cái gì, nhớ tới Vương Tiểu Mai đêm đó say mê khi nói về anh Chương, không khỏi lo lắng thay Vương Tiểu Mai, cũng đừng có mà “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” thôi.
Lại nói, cô cùng Lý Tự Lập cũng giao lưu với nhau mấy lần rồi đâu, nhưng sự phòng bị của đứa nhỏ này đối với người khác cũng không phải là phòng bị ở mức bình thường, có đôi khi cô đều hoài nghi Lý Tự Lập căn bản không thèm thịt lợn của cô...
Cái nhóm nhỏ này là không thể hòa nhập vào được, tính bài xích cũng quá mãnh liệt rồi.
Cầm tiền xong, Lâm Ngọc Trúc lười tốn thêm sức lực vào cái nhóm nhỏ này, cho nên cô vác giỏ rời đi.
Vương Tiểu Mai tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên đưa tay giữ cô lại, không cẩn thận, trực tiếp nắm lấy tay cô.
Không khí trong phòng ngưng tụ lại trong nháy mắt.
Lâm Ngọc Trúc đều có chút bất ngờ không kịp đề phòng, kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Mai.
Vương Tiểu Mai cũng ngây ngẩn cả người, nhưng vẫn còn nắm chặt tay Lâm Ngọc Trúc, sau đó còn cúi đầu nhìn một chút, nói: "Em trai Mộc Đầu, tay cậu còn rất non đấy, vừa nhìn là biết không làm công việc đồng áng rồi.”
Lâm Ngọc Trúc... Vương Tiểu Mai cũng quá không biết xấu hổ rồi, đúng là không cần mặt mũi mà.
"Chị có phải là nên buông tay ra rồi hay không?"
So với đôi tay mảnh khảnh kiếp trước của cô thì đôi tay của kiếp này xác thực là thô ráp hơn một chút.
Vương Tiểu Mai đột nhiên phản ứng lại, nhanh như chớp buông tay ra, giả ngu giả ngơ nói: "Em trai Mộc Đầu này, lúc nào thì em có dầu vậy.”
“Có thì em sẽ đưa tới cho chị." Lâm Ngọc Trúc nói xong cũng không quay đầu lại bởi vì cô chú ý tới, Lý Tự Lập đều sắp cầm dao ra “ra hiệu” cho cô rồi.
Chờ Lâm Ngọc Trúc đi, Lý Hoan Lạc liền chạy ra từ phòng nhỏ, nhảy nhót tới ôm lấy Vương Tiểu Mai, ngọt ngào gọi: "Chị Tiểu Mai.”
Vương Tiểu Mai lập tức ôm lấy cô bé, hai người hi hi ha ha chơi đùa.
Lý Tự Lập và Chương Trình vào bếp, một người tiếp tục thu dọn cá chép, một người thì nhào bột.
Phòng bếp yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm đặc biệt vào thời kỳ vỡ giọng của thiếu niên, Lý Tự Lập nói: "Anh, anh phải nắm chặt, nếu không nắm chặt chị Tiểu Mai sẽ bị người khác bắt cóc chạy mất đấy.”
Động tác nhào bột của Chương Trình khẽ dừng lại, nhìn Lý Tự Lập, cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Nắm chặt cái gì?”
“Còn có thể cái gì nữa, không phải đã nói là để cho chị Tiểu Mai làm chị dâu của em hay sao.”
Chương Trình… Nói qua rồi sao?