Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 230 - Mời Khách 1

Chương 230 - Mời khách 1
Trước khi tách ra ở thị trấn, Vương Tiểu Mai hẹn Lâm Ngọc Trúc giữa trưa đến tiệm cơm Quốc Doanh.

Bây giờ vẫn còn hơi sớm, Lâm Ngọc Trúc tìm nơi vắng vẻ vào không gian tháo trang sức, thuận tiện sưởi ấm ở trong đó một lát.

Thời tiết ở Đông Bắc lạnh lẽo, mặc ấm một chút thì đi đường không lạnh, nhưng mà lạnh mặt.

Đến khi ấm rồi, Lâm Ngọc Trúc mới ra khỏi không gian, đi đến tiệm cơm Quốc Doanh.

Cô vốn tưởng rằng mình đến rất sớm, nào ngờ Vương Tiểu Mai đã đến trước rồi.

Thấy Lâm Ngọc Trúc, cô ta vui vẻ vẫy tay với cô.

Lâm Ngọc Trúc đi đến, Vương Tiểu Mai lấy một túi giấy dầu ra đưa cho cô, vui vẻ nói; “Đây, hôm nay tôi nhận được, cảm thấy ngon hơn bánh trứng gà ở Cung Tiêu Xã nhiều.”

Lâm Ngọc Trúc nhận lấy rồi mở ra, cô thấy một miếng bánh táo, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.

Việc tặng quà, đặc biệt là điểm tâm ở những năm này đều là tặng nửa cân, cho nên khi cắt bánh táo, Lâm Ngọc Trúc cố ý cắt thành miếng nhỏ để nửa cân trông rõ ràng hơn chút.

Vương Tiểu Mai khá được, cắt cho cô một miếng hoàn chỉnh. Sau khi giải quyết xong miếng bánh, thấy Vương Tiểu Mai còn chưa đi vào, cô hỏi: “Cô chưa vào sao?”

Vương Tiểu Mai vừa nhìn đầu phố vừa nói; “Cô vào trước chờ tôi, tôi chờ người, hôm nay tôi mời khách.”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cô mời khách?” Cô có cảm giác mình nghe nhầm rồi.

“Còn có thể lừa cô sao? Cô mau vào đi, chờ người đến đủ thì chúng ta gọi món.”

“Còn có ai nữa?” Lâm Ngọc Trúc tò mò hỏi, sau đó cô thấy Lý Bàn Tử đi đến, cô cười chào hỏi: “Anh Bàn Tử, lại đến ăn cơm ở quán cơm sao?” Cuộc sống của anh ta đúng là dễ chịu.

Lý Bàn Tử sửng sốt nhìn Vương Tiểu Mai.

Vừa rồi Vương Tiểu Mai nhìn bên kia, nghe Lâm Ngọc Trúc nói thì quay đầu lại, thấy Lý Bàn Tử, cô ta nhiệt tình nói: “Anh Bàn Tử đến rồi.”

Lâm Ngọc Trúc hơi dại ra, đây là… muốn mời Lý Bàn Tử ăn cơm?

Lý Bàn Tử gật đầu, cười nói: “Đợi lâu lắm rồi đúng không, hôm nay đơn vị của anh hơi bận.”

Đến khi ba người vào quán cơm, Vương Tiểu Mai chủ động đi gọi món, Lâm Ngọc Trúc và Lý Bàn Tử ngồi ở một góc chờ.

Hai người câu có câu không trò chuyện, Lý Bàn Tử tò mò hỏi: “Em gái, sao dạo này anh không thấy em đến quán cơm?”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cảm thán: “Một thanh niên trí thức nghèo như em làm sao có tiền đến đến quán cơm ăn, sống còn khó cơ mà.”

Lý Bàn Tử ngẩn ra, anh ta nghĩ mình nghĩ sai rồi, Vương Tiểu Mai thường xuyên đến chợ đen chuyển hàng để kiếm tiền.

Thanh niên trí thức Lâm thì không.

Lúc này Vương Tiểu Mai đã gọi món xong, cô ta chạy tới, buồn bực nói: “Mùa đông đến, ngoài cải trắng và khoai tây ra thì chỉ có cà rốt, thấy trên bảng viết rau cần nên tôi gọi một đĩa, nhưng mà không có.”

Đối với một cô gái đến từ phương Nam thì mùa đông ở Đông Bắc rất gian nan. Trên thị trấn còn có thể có chút rau dưa tươi, còn trong thôn thì thôi, bữa trước khoai tây cải trắng, bữa sau thì bún dưa chua.

Nếu muốn cải thiện thì có cà rốt xào khoai tây.

Nếu ngán rồi thì đậu đũa hầm khoai tây.

Khoai tây, khoai tây, tất cả đều là khoai tây, đến nỗi hầm gà cũng bỏ khoai tây.

Bạn hỏi khoai tây còn có thể làm gì sao?

Khoai tây bào sợi, luộc chín rồi vớt ra trộn mì, rồi rải sa tế lên thì thành salad.

Nếu lương thực trong nhà không đủ thì có thể hấp khoai tây, chấm tương ăn.

Đối với Vương Tiểu Mai, điều này là ác mộng.

Nếu Lâm Ngọc Trúc không có không gian, có lẽ bây giờ cô đang rơi vào tình trạng chán đời.
Bình Luận (0)
Comment