Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231 - Mời Khách 2

Chương 231 - Mời khách 2
Đến khi đồ ăn lên, Lâm Ngọc Trúc bưng thức ăn phụ Vương Tiểu Mai. Cô phát hiện hôm nay Vương Tiểu Mai rất hào phóng, hai mặn một chay, một cá chép kho tàu, một mì hầm thịt lợn và dưa chua, cùng một đĩa salad khoai tây sợi.

Hành vi hào phóng này làm Lâm Ngọc Trúc rất hoang mang.

Đến khi đồ ăn lên bàn hết, làm người mời khách nên cô ta phải diễn thuyết một phen.

Vương Tiểu Mai thẳng lưng, dáng vẻ thẳng tắp làm Lâm Ngọc Trúc cảm thấy buồn cười.

Nhưng nghĩ phải cho người ta chút mặt mũi, cô cũng ngồi thẳng.

Điều này làm cho Lý Bàn Từ hơi hồi hộp. Còn không phải chỉ là ăn cơm thôi sao, sao lại giống như mở họp vậy?

Chỉ thấy Vương Tiểu Mai nói với Lý Bàn Tử một cách chân thành: “Mấy ngày nay em muốn cảm ơn anh Bàn Tử, mượn xe đạp giúp em, còn giải vây cho em ở chợ đen làm anh tốn công vô ích. Em không biết nói gì hơn ngoài mời anh ăn bữa cơm, xem như thay lời cảm ơn của em.”

Lâm Ngọc Trúc đảo mắt, nghe lời này, có lẽ Vương Tiểu Mai gặp rắc rối ở chợ đen.

Lời cảm ơn của Vương Tiểu Mai làm Bàn Tử cảm thấy lạ lẫm, anh ta nói: “Đều là chuyện nhỏ, một người con gái như em ở bên ngoài cũng không dễ dàng. Chúng ta có quen biết, sao anh có thể ngó lơ khi em bị ức hiếp được?”

Vương Tiểu Mai cười, sau đó cô ta quay đầu, nói chân thành với Lâm Ngọc Trúc: “Ngọc Trúc, cám ơn cô nửa năm qua đã chăm sóc tôi, không có cô…” Nói đến đây, Vương Tiểu Mai hơi nghẹn ngào.

Lâm Ngọc Trúc vội vàng vỗ về cô ta, cười nói: “Chị Tiểu Mai, cô đừng trịnh trọng như vậy! Hai ta giúp đỡ lẫn nhau, làm gì có ai cảm ơn ai. Trước kia còn bảo tôi không nên khách sáo, sao giờ cô lại khách sáo với tôi rồi?”

Ở phương diện nào đó, xem như hai người các cô là chỗ dựa cho nhau. Chưa nói đến ai cảm ơn ai, Vương Tiểu Mai đã làm bạn với Lâm Ngọc Trúc, làm cuộc sống ở thế giới xa lạ của cô không đến nỗi cô độc như vậy.

Vào thập niên đặc thù như thế này, ở trong lòng Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai cũng đặc biệt.

Lý Bàn Tử ngồi ở đối diện có chút không biết làm sao, anh ta không quen bầu không khí như vậy.

Vương Tiểu Mai lại điều chỉnh tâm trạng, nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu ăn thôi, tôi sẽ không nói gì, lòng biết ơn của tôi đều được dồn hết vào thức ăn.”

Ba người vốn dĩ nói rất nhiều lại ăn cơm rất khách sáo.

Sau khi ra khỏi tiệm cơm Quốc Doanh, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy đầu bếp ở tiệm cơm Quốc Doanh nấu ăn ngon hơn Ba Béo một chút.

Ba người tách ra, rồi khi ở trên đường về thôn, Lâm Ngọc Trúc mới biết được dạo này Vương Tiểu Mai thường xuyên có mặt ở chợ đen, cô ta bị vài gã côn đồ theo dõi.

Có vài gã côn đồ vây quanh cô ta, muốn thu phí bảo hộ, vừa lúc đụng phải Lý Bàn Tử nên anh ta giải vây giúp cô ta.

Điều này nhắc nhở Lâm Ngọc Trúc, rằng an ninh của mấy năm trước không tốt, đầu trâu mặt ngựa đều có, đi khắp hang cùng ngõ hẻm thật không an toàn.

Cô vừa nghĩ xong thì vầng sáng dần hiện lên, đủ loại vũ khí phòng thân quay cuồng.

Lâm Ngọc Trúc: …

Về đến nhà, cô nghĩ mình nên nghiên cứu chút vũ khí phòng thân, tốt nhất là nên nhỏ nhắn để không bị phát hiện khi cầm trong tay, nếu như có ám khí giống cổ đại thì càng tốt.

Hệ thống lấp tức giới thiệu một vũ khí vô cùng nhỏ, bề ngoài là hình trụ nhỏ, bên trên còn có cái nút.

Lâm Ngọc Trúc nhìn giới thiệu trên màn hình, vũ khí này lợi hại đấy.

Ấy thế mà lại là vũ khí gây mê, bên trong có sáu kim tiêm gây mê, bắt vào có thể hòa tan nhanh chóng, làm người khác lập tức hôn mê, đúng là rất dễ giết người cướp của… à không, dễ phòng thân.

Cô nhìn giá cả, ha hả, khi nào cần dùng thì tính sau.

Chỉ mong rằng cả đời này cô sẽ không dùng đến nó.
Bình Luận (0)
Comment