Chương 232 - Mộc Đầu này, cháu không thích bác phải không? 1
Sau một khoảng thời gian không làm việc đàng hoàng, Lâm Ngọc Trúc lại bắt đầu bán hàng.
Làm bác gái Trịnh mừng rỡ đến nỗi nhảy cẫng lên.
Điều khiến Lâm Ngọc Trúc thấy lạ là mỗi lần đến nhà bác gái Trịnh, cô đều thấy cháu ngoại gái của bà.
Cô không khỏi buồn bực. Cô ta cứ ở nhà người khác hoài, không sợ người ta chê cười hay sao? Lại còn là trước Tết, có phải là cô ta có chút không biết phân biệt tốt xấu rồi không?
Dù sao thì cũng không có quan hệ gì với cô, cô chỉ phỉ nhổ một chút chứ không để ở trong lòng.
Bột ớt của cô rất được chào đón, điều này nằm ngoài sự mong đợi của cô, nhờ vậy mà sa tế bột ớt bán chạy hơn, ai từng mua đều quay lại.
Mùa đông thiếu thốn rau củ, rất nhiều người đều không thể làm gì nếu không có bột ớt.
Muối tiêu thì không bán chạy cũng không ế, thứ này thuộc về một trong những loại gia vị ăn vặt của trẻ con.
Những người chiều con đều mua một ít, để bọn họ chấm khoai tây nướng, thuộc về mặt hàng có thể duy trì phát triển lâu dài.
Mứt hoa quả cũng rất được chào đón, thứ này rất thích hợp để mang đi biếu. Lâm Ngọc Trúc không làm nhiều lắm, hai lần đi thì cô bán một lần, lần nào mấy thím cũng mua hết.
Một con lợn cái trong không gian cũng bị Lâm Ngọc Trúc làm thịt.
Kế hoạch hiện tại của cô là bán thịt lợn cho Lý Tự Lập, lương thực thì bán cho các bác gái, tranh thủ tách lương thực và thịt ra bán.
Thấm thoát thoi đưa đã bước vào tháng chạp, thôn bắt đầu chia lương thực, chia tiền, thanh niên trí thức được xếp ở cuối cùng.
Lúc này, sự chênh lệch giữa dân cư thành phố và nông thôn được biểu hiện rõ rệt. Các thôn dân làm một năm, bọn họ đều định bán hoặc để dành tết ăn.
Còn người dân ở thị trấn thì đã bắt đầu tiêu tiền mua lương thực giá cao, chưng bánh nhân đậu cùng sủi cảo đông lạnh.
Năm nay Lâm Ngọc Trúc kiếm được không nhiều cũng không ít điểm công, cô đổi lương thực và điểm công thành hạt cao lương, chuẩn bị lấy về không gian để ủ rượu.
Một đám thanh niên trí thức cũ đều được nhận tiền, đến cả Triệu Hương Lan cũng được mười lăm đồng.
Nhóm thanh niên trí thức mới đến năm nay, đến cả lương thực cơ sở cũng chưa nhận đủ. Đại đội trưởng nói với vài người một chút, bảo bọn họ chờ lương thực bán lại.
Ngoài Trương Diễm Thu, nhóm thanh niên trí thức các cô không có ý kiến gì lớn.
Từ sau sự kiện lời đồn, danh dự của Trương Diễm Thu ở nông thôn đã hoàn toàn mất sạch.
Đại đội trưởng cũng không hề nhìn cô ta mà xoay người đi.
Nói khó nghe thì ông ta chỉ lại đây để thông báo cho đám thanh niên trí thức thôi.
Trương Diễm Thu bất mãn, cô ta quay đầu thì nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, vội vàng nhìn về nơi khác như bị thiêu cháy.
Lâm Ngọc Trúc đứng uể oải ở nơi đó, hoàn toàn không biết gì cả.
Dạo này Vương Tiểu Mai bận tối tăm mặt mày, cô ta chưa biết chuyện của Lâm Ngọc Trúc và Trương Diễm Thu.
Nhìn cảnh này, cô ta ngạc nhiên bảo: “Trương Diễm Thu làm sao vậy? Sao tôi có cảm giác cô ta sợ cô.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Trương Diễm Thu. Hình như đối phương phát hiện ánh nhìn của cô, cơ thể cô ta cứng đờ, dáng vẻ muốn nhìn mà không dám, giống như Lâm Ngọc Trúc là con hổ vậy.
Lâm Ngọc Trúc thản nhiên đáp: “Trừng trị cô ta một trận, vậy thôi.”
“Hả?” Vương Tiểu Mai hơi ngây người, cô ta đã bỏ lỡ điều gì sao?
Nếu đã trở mặt, Lâm Ngọc Trúc không bày ra vẻ mặt vui tươi với Trương Diễm Thu nữa, phần sau thì trực tiếp bỏ qua, khi chạm mặt nhau ở điểm thanh niên trí thức, cô cũng ngó lơ, đến cả chào cũng chẳng buồn chào.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc có thể hiểu Triệu Hương Lan một chút.
Hiện tại cô liền học hỏi theo cô ta, nhìn thấy người khác thì tỏ ra khách sáo, còn thấy Trương Diễm Thu thì lập tức đổi sắc. Điều này làm cho nhóm thanh niên trí thức nam sôi nổi lau mồ hôi.
Không thể trêu chọc con gái.