Chương 233 - Mộc Đầu này, cháu không thích bác phải không? 2
Trên đường về điểm thanh niên trí thức, Lâm Ngọc Trúc kể tóm lược lại toàn bộ câu chuyện cho Vương Tiểu Mai.
Vương Tiểu Mai lắc đầu, khó hiểu nói: “Cô nói xem mỗi ngày cô ta nghĩ gì vậy? Lần trước cô ta bịa đặt về Lý Hướng Vãn đã bị ăn tát rồi mà vẫn chưa chừa, còn muốn bịa đặt về người khác. Lần này tốt rồi, suýt nữa bị đuổi khỏi thôn.”
Lại nói tiếp, lúc học tiểu học, Trương Diễm Thu không thích ai thì cô ta sẽ nói xấu sau lưng người đó. Sau đó cô ta phát hiện bịa đặt nhiều rất có hiệu quả.
Học sinh nữ trong lớp sẽ chậm rãi xa cách đối phương, thậm chí cô lập người mà cô ta đặt điều. Cứ tiếp tục như vậy, việc này trở thành sở thích của cô ta.
Đến khi học cấp hai, cô ta cũng đối phó với mấy cô gái mà cô ta ghét như vậy, chưa bao giờ thất bại.
Cho nên cô ta càng mạnh dạn làm chuyện này hơn.
Ban đầu cô ta nghĩ chiêu này vẫn sẽ dùng được ở nông thôn, lại không ngờ thất bại nhiều lần.
Bởi vì Trương Diễm Thu, quan hệ của Lâm Ngọc Trúc và thím Trần trở nên tốt hơn, có đôi khi ở trong nhà buồn quá thì cô sẽ đến nhà thím Trần.
Thím Trần thân với thím Hứa nhất, Lâm Ngọc Trúc thường xuyên qua lại nên quan hệ với thím Hứa cũng tốt lên.
Lại bởi vì thím Hứa, Lâm Ngọc Trúc cũng chậm rãi làm quen với các thím trong thôn.
Thậm chí ngày mùng tám tháng chạp đó, mấy thím trong thôn còn bảo con cháu đưa cho cô một bát cháo mùng tám tháng chạp nhỏ.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng bảo Ba Béo làm nhiều cháo mùng tám tháng chạp để cho lại.
Sau đó Cẩu Đản vui sướng làm việc vặt.
Cứ như vậy, mỗi khi nhắc đến trí thức Lâm, nhóm các bác các thím đều nói trí thức Lâm không tồi, bình thường đều rất dễ gần, chỉ cần không trêu chọc cô thì sẽ không sao.
Cứ lặng lẽ như vậy, danh dự của Lâm Ngọc Trúc ở trong thôn đột nhiên xoay chuyển.
Lâm Ngọc Trúc chỉ có thể nói đây đều là nhờ Trương Diễm Thu. Mỗi khi nghĩ như vậy, sắc mặt của cô với Trương Diễm Thu cũng bình thường chút, nhưng cô phát hiện đối phương lại càng lo lắng hơn.
Điều này làm cho Lâm Ngọc Trúc không hiểu nổi, sao vậy, cô ta vẫn luôn hy vọng cô lạnh nhạt sao? Như vậy cũng không phải là không thể.
Ngày mùng tám tháng chạp qua đi, trưởng thôn và các lãnh đạo thôn bàn bạc mổ lợn.
Vì thế thôn lại trở nên rộn ràng.
Đặc biệt là bọn nhỏ có gan lớn, hi hi ha ha vào góp vui, đến khi giết lợn thật thì đứa nào cũng che mắt, nhìn lén qua khe hở ngón tay.
Khi chia thịt, nhóm thanh niên trí thức vẫn bị xếp cuối cùng, thịt được chia đều là thịt nạc mà các bác gái không thích ăn.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn rất hài lòng, bọn họ rất thích thịt nạc.
Các thôn dân vui vẻ cầm thịt lợn về nhà, Lý Hướng Vãn còn vui vẻ hơn bọn họ.
Cuối cùng cô ta cũng thoát khỏi kiếp bị trói buộc bởi thịt lợn rồi.
Hôm sau, Lý Hướng Vãn cưỡi xe đạp từ thị trấn về, đi theo sau là một đám trẻ con, ríu rít, rất náo nhiệt.
Nhất thời, sân sau của điểm thanh niên trí thức trở nên rộn ràng, các bác các thím cũng bị thu hút.
Lâm Ngọc Trúc đang nằm đọc báo trong phòng thì nghe tiếng, cô vừa ra thì thấy xe đạp mới tinh bóng lưỡng, suýt nữa chói mù mắt cô.
Đúng là nữ chính, nói mua xe liền mua xe, cô phục rồi.
Đến bây giờ cô còn chưa có phiếu mua xe đạp.
Người so với người sẽ tức chết.
Lý Hướng Vãn lại khởi nghiệp. Rất nhanh, chợ đen lại có thêm một mớ lương thực và thịt lợn.
Lâm Ngọc Trúc thì buôn bán nhỏ lẻ, trống giống như nhà nào cũng đến.
Đến khi Lâm Ngọc Trúc lại cõng lương thực đi vào nhà bác gái Trịnh, bà lại lôi kéo cô, tỏ vẻ uất ức nói: “Mộc Đầu, cháu không thích bác phải không?”
Lâm Ngọc Trúc sững sờ tại chỗ.
“Bác, sao bác lại nói vậy?”
Bác gái Trịnh đột nhiên dùng giọng điệu nũng nịu: “Cháu còn lừa bác, hiện tại lương thực ở chợ đen đều nhiều, sao cháu còn bán mấy chục cân như những lần trước? Cháu bán lương thực cho người khác rồi phải không?”