Chương 234 - May là phản ứng nhanh 1
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, bày ra biểu cảm sao có thể như thế nói: “Bác à, bác như vậy oan cho cháu quá, nếu như cháu có thể làm ra nhiều lương thực như vậy nhất định đem tới đây bán cho bác mà, ai lại chê việc kiếm tiền chứ, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, không cho người ta thì cũng phải cho bác chứ.”
Bác gái Trịnh nghe nói vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấy lời nói của Lâm Ngọc Trúc không giống như giả dối liền yên tâm.
Lúc này Vương Quyên rót một cốc nước nóng bưng qua đây, thuận tiện đặt lên trên bàn bên cạnh Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc đáp lại một tiếng cảm ơn.
Vương Quyên ngại ngùng khẽ cười, thầm nghĩ anh Mộc Đầu này thật lễ phép, nói chuyện cũng dịu dàng, tốt hơn nhiều so với đàn ông trong thôn, dì cả của cô ta nói không sai, chỉ biết làm ruộng thì có tác dụng gì, có thể kiếm tiền mới là quan trọng nhất.
Trong lòng lại càng thêm động lòng hơn nữa.
Bác gái Trịnh nhìn cháu gái nhà mình một cái, vỗ đùi nói: “Ây dô, vẫn là Quyên Tử nhà bác cẩn thận, cháu ngồi cả nửa ngày rồi, bác còn quên rót cho cháu cốc nước để uống, may là Quyên Tử nhớ ra. Nói ra thì vẫn là sinh con gái tốt hơn, đứa cháu gái này còn biết quan tâm hơn thằng con trai kia của bác, là một người biết nóng biết lạnh, trước đây bác chỉ hắt hơi thôi là đã lập tức nấu một bát nước gừng cho bác, khiến cho bác đây vô cùng yên lòng, nếu như trông đợi vào thằng con nhà bác, hừ, ngay cả bát nước nóng bác cũng không được uống.”
Lời nói này khiến cho Lâm Ngọc Trúc dù có trăm miệng nói cũng không tin, cháu gái có tốt đến đâu cũng không thể bằng đứa con chính mình sinh ra được.
Lời này chỉ làm dao động được cô nhóc ở đây thôi, lời nói của người già không thể tin.
Lâm Ngọc Trúc miễn cưỡng cười qua loa lấy lệ, cầm cốc nước lên uống một ngụm, xì, có hơi nóng.
Bác gái Trịnh thấy Lâm Ngọc Trúc không tiếp lời, trong mắt có tia ngượng ngùng, nhìn về Quyên Tử đang đứng bên cạnh, tỏ ý với cô ấy không có chuyện gì đâu, còn có bà ở đây.
Sau đó lại quay đầu cười nói với Lâm Ngọc Trúc: “Mộc Đầu này, người nhà chắc cũng giới thiệu cô gái cho cháu nhỉ.”
Lâm Ngọc Trúc tim đập thình thịch, ngước mắt lên nói: “Giới thiệu rồi, muốn đợi sức khỏe của mẹ cháu tốt hơn, gánh nặng không còn nhiều như vậy nữa liền kết hôn.”
Vòng vo cả nửa ngày mới biết bác gái Trịnh hình như muốn giới thiệu cháu gái cho cô.
Cô không khỏi rùng mình, sao mấy bà thím thích giới thiệu đối tượng thế không biết.
May là cô phản ứng nhanh.
Trên mặt bác gái Trịnh hiện lên vẻ ngượng ngùng, cảm thấy hôm nay đã lỗ mãng rồi.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên kì lạ, ánh mắt của Vương Quyên dần dần ảm đạm đi, rồi trên mặt từ từ có chút xấu hổ và giận dữ, liền quay người chạy về phòng.
Bác gái Trịnh sờ sờ mũi, có chút ngại ngùng nhìn Lâm Ngọc Trúc, trong lòng nghĩ chuyện này hỏng rồi, sớm biết thì đã không trực tiếp ám thị như thế.
Bác gái Trịnh ha ha cười nhạt, hé miệng, đầu óc trống rỗng không biết nên nói gì.
Qua một hồi lâu mới nói: “À thì, có thể là Quyên Tử vừa nhớ ra chuyện gấp nào đó, vội vàng đi giải quyết rồi, cô gái nhỏ nóng vội quá mà, cháu đừng để ý không phải là nhằm vào cháu đâu, Mộc Đầu, lần này cháu mang hàng gì đến vậy?”
Lâm Ngọc Trúc cũng diễn kịch theo, giả vờ làm ra vẻ đã tin, sau đó lấy hàng ra đặt lên trên bàn, đợi lấy tiền xong liền vội vàng chuồn luôn.
Bác gái Trịnh đứng ở trước cửa nhìn về bóng lưng dần đi xa của Lâm Ngọc Trúc với ánh mắt tiếc nuối, cho đến khi đóng cửa quay trở về, trong mắt xẹt qua một tia sáng, trên mặt lại phục hồi ý chí chiến đấu.
Đợi bà vào đến trong phòng, nhìn thấy cháu gái mình đang ngồi trên giường rầu rĩ sắp khóc, không vui nói: "Không có tiền đồ, cái này có gì mà đau lòng, lại không phải là không có cơ hội.”
Vương Quyên có chút oán trách dì cả nhà mình chưa nghe ngóng rõ ràng đã vội vàng nối tơ hồng, bây giờ khiến cho cô ấy cứ như không có người muốn vậy.
Cô ấy bĩu môi tức giận nói: “Người ta đã nói rõ ràng ra như thế, đã có đối tượng rồi, cháu còn cần phải đi tranh giành khiến người ta vả mặt sao.”