Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235 - May Là Phản Ứng Nhanh 2

Chương 235 - May là phản ứng nhanh 2
Bác gái Trịnh trừng mắt nhìn cô ta một cái, lòng thầm nghĩ, đúng là giống như em gái của bà, đầu óc không linh hoạt chút nào.

“Cháu cái đồ ngốc này, dì hỏi cháu cậu ta kết hôn chưa?”

Vương Quyên nhìn vào dì cả nhà mình, có chút không thể tin được nói: “Dì cả, đây là dì muốn cháu đi đào góc tường sao?” Điều này làm sao có thể, nếu bị đồn ra ngoài thì đâu còn mặt mũi nữa.

Bác gái Trịnh nhíu chặt mi, sao đứa cháu gái này lại thật thà như vậy, bà cũng ngồi lên giường, rì rầm nói: “Cái đứa nhỏ này, cháu đi giành người về đây, sau này sống tốt là một mình cháu, cháu quan tâm người ta sống tốt hay không tốt làm gì, sao lại thật thà vậy chứ.”

Vương Quyên có hơi do dự, lại cảm thấy dì cả nói cũng khá đúng, ai mà chẳng sống vì mình, liền có chút lo sợ nói: “Dì cả, vậy phải làm thế nào.”

Bác gái Trịnh nắm chặt lấy tay cô ta nói: “Chuyện này không dễ làm, để dì nói cho cháu lần sau cậu ta đến thì cháu liền...”

Bên này hai dì cháu đang tính kế người ta, còn Lâm Ngọc Trúc đang bước đi trên tuyết không khỏi hắt hơi một cái, cảm thấy sau lưng có hơi lạnh lẽo.

Cũng không biết là chuyện tốt sắp đến hay là chuyện xấu đang chờ nữa.

Lâm Ngọc Trúc đến chỗ thím Lâm, đúng lúc gặp phải đối tượng kết hôn của con trai bà.

Lâm Ngọc Trúc đã tiến vào trong phòng có hơi ngượng ngùng, cô hiển nhiên trông thấy trên mặt đứa con trai nhỏ của Thím Lâm không được tự nhiên cho lắm, rõ ràng có chút cứng ngắc.

Người giới thiệu và cô gái kia thấy Lâm Ngọc Trúc tiến vào thì hơi bối rối, người này là?

Thím Lâm cười nói: “Là cháu trai tôi, đúng thế, trước tết qua đây đưa ít đồ cho tôi, mọi người nói chuyện đi, mọi người cứ nói chuyện.”

Nói xong liền kéo Lâm Ngọc Trúc vào trong nhà kho nhỏ, rầm rì nói: “Mộc Đầu, cháu để đồ ở đây trước, đối tượng lần này của anh Sâm Tử thím thấy dữ quá, cô gái đó vừa tiến vào, lúc nhìn thấy thằng bé rõ ràng tỏ ra có hơi ghét bỏ, chắc chắn là không vừa mắt. Vừa hay, cháu cũng qua đó ngồi xuống đi, lỡ như cô gái đó vừa mắt cháu thì sao, thím nói cho cháu biết, nhà của cô gái này điều kiện tốt, cha mẹ đều ở trên thị trấn, nghe nói muốn cho cô ta vào làm việc ở cung tiêu xã, nếu như nhìn trúng cháu rồi thì cuộc sống của cháu sẽ có người giúp đỡ, đi nào.”

Thím Lâm nói xong liền kéo Lâm Ngọc Trúc muốn ra ngoài sảnh.

Điều này không thể được, sắc mặt của Lâm Ngọc Trúc biến đổi, vội vàng giữ lấy thím Lâm, nhỏ giọng rầm rì nói: “Thím, mấy ngày trước cháu có gặp được một cô gái, cháu cảm thấy khá tốt, đợi cuộc sống ổn định hơn liền chuẩn bị kết hôn.”

Thím Lâm nhìn Lâm Ngọc Trúc thật kĩ, cẩn thận suy xét thông tin trong câu nói này một chút, sau đó nói: “Không đúng, sao còn phải đợi cuộc sống ổn định hơn? Đây là lừa gạt cháu, sợ sống cùng cháu sẽ chịu cực khổ nên muốn để vậy xem xét trước đã.”

Lâm Ngọc Trúc...

Nếu như muốn nghiền ngẫm từng chữ một thì...

“Không phải, cô gái người ta cũng muốn kết hôn, chẳng phải là tuổi của bọn cháu vẫn chưa đủ để đi đăng ký kết hôn hay sao.”

“Thôi đi, này là cháu trẻ người non dạ bị lừa rồi, bây giờ mấy người trẻ tuổi kết hôn được bao nhiêu người đủ tuổi đâu chứ, vẫn là kết hôn trước, khi đủ tuổi rồi mới đi đăng ký, đây là bọn họ bắt nạt cháu tốt bụng, đi, cùng thím lên nhà trên, lại không phải bắt buộc cháu phải tiến tới với cô gái đó, chúng ta đi tham gia náo nhiệt.”

Lâm Ngọc Trúc...

Đến khi Lâm Sâm trông thấy mẹ mình dẫn Lâm Ngọc Trúc tiến vào phòng, vẻ mặt đầy u oán.

Lâm Ngọc Trúc ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh tường, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói chuyện, coi bản thân mình như một người gỗ.

Ngược lại cô gái tới xem mắt đó lại nhìn qua đây, khi nhìn rõ tướng mạo rồi thì ánh mắt sáng bừng.

Người giới thiệu là một bà thím tuổi tác cũng xêm xêm tuổi thím Lý, đánh giá Lâm Ngọc Trúc một lượt từ đầu đến cuối, cười hi hi nói: “Em gái, đứa cháu trai này của em trông thật đẹp trai, nhà ở đâu đấy?”

Vừa hỏi vậy, thím Lâm có chút xấu hổ, nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, Mộc Đầu, nhà cháu ở thôn nào vậy?
Bình Luận (0)
Comment