Chương 237 - Thế thì, làm ơn trả tiền hàng! 2
“Nhập từ đâu về vậy?”Chương Trình tò mò hỏi.
Lâm Ngọc Trúc cười cười, qua loa nói: “Nhập từ dưới quê.”
Chương Trình cẩn thận đánh giá Lâm Ngọc Trúc một cái, gật đầu, “Có thể nhận, nhưng giá cả sẽ không cho quá cao.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, ngẫm nghĩ nên làm một cái xe đẩy để chở thịt lợn, cũng không biết có đẩy nổi không.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Lâm Ngọc Trúc hơi ngạc nhiên, đột nhiên bắt chuyện với nhau, nhất thời khiến cô cảm thấy không thích ứng.
“Qua năm mới là 18.”
Chương Trình nghe xong liền cười nói: “Ngược lại trông không lớn đến vậy.”
“Ha ha, Lý Tự Lập nhìn càng thấy nhỏ hơn.”
“Đây là cậu ta không còn cách nào khác, tại sao cậu lại đi trên con đường này?” Chương Trình dường như rất tò mò nhìn về phía cô.
Lời nói này cứ như là cô đi sai con đường rồi vậy.
Thiết lập nhân vật Mộc Đầu bày ra tại đây, tất cả mọi người đều biết, Lâm Ngọc Trúc xe nhẹ chạy đường quen nói bản thân mình với thân thế bị ức hiếp vô cùng thê thảm.
Chương Trình nhìn về phía cô với ánh mắt hối lỗi, “Tôi không phải cố ý bới móc vết sẹo của cậu đâu.”
Lâm Ngọc Trúc ra vẻ cười không có chuyện gì, sảng khoái nói: “Cũng không có gì, cuộc sống rồi sẽ trở nên tốt đẹp thôi.”
Chương Trình vì câu nói này mà ngẩn ra, khẽ gật đầu, rất tán đồng nói: “Đúng thế, cuộc sống rồi sẽ trở nên tốt đẹp thôi.”
“Thế thì, làm ơn trả tiền hàng?”
Chương Trình hơi sửng sốt, bật cười một tiếng, lấy tiền từ trong túi ra đưa cho Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc nhận lấy tiền, không định tiếp tục tán gẫu với Chương Trình nữa.
Vừa định rời đi liền nghe thấy người phía sau nói với cô: “Em trai tôi vẫn luôn coi Vương Tiểu Mai là chị gái ruột mà đối đãi, sợ cô ta phải chịu tổn thương, có thể thái độ đối với cậu không được thân thiện cho lắm, mong cậu đừng để trong lòng.”
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, nói ra, mọi người đều chỉ là mối quan hệ lợi dụng lợi ích của nhau, thái độ có thân thiện hay không cô thật sự không hề để trong lòng.
Lâm Ngọc Trúc quay người nhìn đối phương một cái, anh ta đứng thẳng tắp ở đó, thái độ lịch sự, vị này thật biết làm người.
Cô nhếch mép cười: “Tấm lòng tôi rộng lớn, thật sự không để ý, trẻ con ấy mà, thường sẽ có lúc suy nghĩ không chín chắn.”
Chương Trình mỉm cười, ánh mắt thâm thúy nhìn theo người rời đi.
Gần đây Vương Tiểu Mai đang kiếm tiền. Rõ ràng phất lên rồi, nói là buổi trưa muốn đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, nếu như cô muốn đi có thể tới tiệm cơm tìm cô ta, không đi thì tới cũng tiêu xã đợi cô ta.
Tất nhiên rồi, lần này cô ta không mời nữa.
Đợi sau khi đổi về nữ trang xong, Lâm Ngọc Trúc chậm rì rì đi về phía quán tiệm quốc doanh.
Vừa vào cửa đã sửng sốt.
Chỉ nhìn thấy Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn cùng ngồi chung một bàn.
Lâm Ngọc Trúc...
Đây là gặp nhau trên chợ đen hả?
Cho đến khi cô đi qua đó, Lý Hướng Vãn vốn đang nín cười bỗng nhiên bật cười thật lớn.
Vương Tiểu Mai nhíu mày, sắc mặt âm trầm, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Có gì mà buồn cười, cái dáng vẻ cải trang đó của cô cũng đâu có đẹp đẽ gì.”
Lâm Ngọc Trúc liếc bên này lại liếc bên kia, liền ngồi xuống hỏi: “Các cô gọi đồ ăn chưa?”
Hai người đồng thời gật đầu.
Lâm Ngọc Trúc lại đứng dậy đi gọi đồ ăn, hôm nay có mì trộn tương với sủi cảo nhân thịt lợn dưa chua, nghĩ đến một thanh niên trí thức nghèo như mình không thể quá xa xỉ nên cô chỉ gọi một bát mì trộn tương.
Đến khi quay trở lại bàn, Lý Hướng Vãn đã thu lại tiếng cười, nhưng ý cười trong ánh mắt vẫn không che giấu nổi.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mai, dùng ánh mắt hỏi cô ta, Lý Hướng Vãn biết bao nhiêu chuyện về cô ta?
Vương Tiểu Mai còn đang buồn bực, cũng không tiếp nhận tín hiệu từ phía bên này của cô...