Chương 238 - Ê, các cô coi tôi như người mù à 1
Vương Tiểu Mai ở bên này vẫn chưa nhận ra, Lâm Ngọc Trúc thầm suy nghĩ thật kĩ, không biết Lý Hướng Vãn có biết cô cũng làm buôn bán không nữa.
Cũng không biết hai người này gặp nhau như thế nào.
Lúc này nói nhiều sai nhiều, Lâm Ngọc Trúc bèn âm thầm nhìn hai người kia, không nói chuyện.
Đúng lúc này người ở bên cửa sổ hét: “Sủi cảo nhân thịt lợn làm xong rồi.”
Chỉ thấy hai người trước mặt đứng dậy đi lấy sủi cảo, đến khi mỗi người bưng một đĩa sủi cảo quay lại chỗ ngồi, Lâm Ngọc Trúc có chút phẫn nộ.
Cô không muốn giả bộ nữa.
Hai người kia ăn sủi cảo ngon lành, Lâm Ngọc Trúc ngồi bên cạnh uống nước lọc, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thực không ít, sau này ra ngoài phải xem hoàng lịch mới được.
Đợi đến khi mỳ trộn tương của cô làm xong, sau khi tự tay bưng đến chỗ ngồi, Lý Hướng Vãn liếc nhìn một cái, buồn cười nói: “Sao không gọi sủi cảo.”
Lâm Ngọc Trúc hừ lạnh: “Không có tiền, không có phiếu thịt.”
Vương Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn cô, lại lặng lẽ cúi đầu xuống tiếp tục ăn sủi cảo.
Lý Hướng Vãn nghiêng đầu cười nói: “Đừng giả vờ nữa.”
Lâm Ngọc Trúc trộn mỳ trộn tương, liếc mắt nhìn Vương Tiểu Mai một cái, lúc này Vương Tiểu Mai cũng nhìn qua đây, khẽ lắc đầu, tỏ ý cô ta chưa nói bất cứ điều gì hết.
Lý Hướng Vãn hừ một tiếng, nói: “Ê, các cô coi tôi như người mù à?”
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai...
Lúc này quán cơm đông người, Lý Hướng Vãn cũng không nói rõ ràng ra cái gì, chỉ thấp giọng nói: “Cô ta đều biết cô đi đâu và làm gì rồi, không có việc gì liền lên thị trấn, còn thật sự có cả họ hàng trên thị trấn nữa.”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Trúc cứng đơ, gắp một miếng mì dính đầy nước tương lên, bắt đầu cắm cúi ăn.
Vương Tiểu Mai khẽ gẩy gẩy sủi cảo trong đĩa nói: “Có muốn ăn hai cái không?”
Lý Hướng Vãn hừ một tiếng, lấy từ trong hộp đựng đũa ra một đôi đũa, rồi gắp lấy hai cái sủi cảo từ trong đĩa của mình thả vào bát mì của Lâm Ngọc Trúc, sau đó lại nhìn về phía Vương Tiểu Mai, cũng không tức giận, lại từ đĩa của cô ta gắp thêm mấy miếng sủi cảo nữa đưa qua.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm vào bát mì to ụ của mình, vội vàng nói: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Bấy giờ Lý Hướng Vãn mới đặt đũa xuống bên cạnh, sau đó lạnh lùng nói: “Cô cũng không cần phòng bị tôi như thế, chúng ta bây giờ chả ai trong sạch hơn ai cả, mọi người đều làm cùng một chuyện giống nhau, cô sợ cái gì.”
Lâm Ngọc Trúc húp mì mà không nói chuyện.
Bữa cơm này ăn trong hoảng sợ nên hơi nghẹn.
Cho đến khi rời khỏi tiệm cơm quốc doanh, giỏ của ba người đã đặt chồng lên nhau, đồ trong giỏ đều cùng đổ vào một cái, sau đó buộc vào yên sau của Lý Hướng Vãn.
Lâm Ngọc Trúc ngồi phía sau Vương Tiểu Mai đung đưa chân, nghĩ rằng cũng không phải là không tốt, cô không cần ôm lấy giỏ nữa.
Vương Tiểu Mai ở phía trước đang hì hục ra sức đạp xe đạp, đột nhiên nói: “Chắc chắn là cô đã béo lên, tôi đạp xe đều tốn sức rồi.”
Lâm Ngọc Trúc...
Không không không, cô không béo, chắc chắn không hề béo.
Nhất định là ảo giác.
Cho đến khi về nhà rồi hỏi Vương Tiểu Mai, mới biết được sự việc xảy ra.
Hai người này ở chợ đen thì trùng hợp đụng trúng nhau, khi cả hai đều hừng hực muốn mắng đối phương không có mắt mới nhìn rõ ràng người đụng trúng mình là ai.
Trình cải trang của Vương Tiểu Mai thì khỏi cần nói nữa, chả có chỗ nào là cao minh, liếc cái là nhìn thấu luôn rồi.
Trong không gian của Lý Hướng Vãn có một bộ tóc giả dài màu đen, sau khi xuyên qua cô ta liền cắt nó thành một bộ tóc ngắn với kiểu tóc chó gặm, đồng thời diễn vai một chàng trai với gia cảnh nghèo khổ.
Mùa đông đội mũ rồi quàng thêm khăn che giấu được khá tốt, tuy nhiên đôi mắt hoa đào kia của cô ta quá là chói mắt.
Lông mi đã đen dày rồi lại còn vừa dài vừa cong, Vương Tiểu Mai nhìn cái là nhận ra ngay.
Nhìn thấy màu da của Lý Hướng Vãn đen đi không ít, cô ta giơ tay dùng ngón tay quệt một đường, nhìn thấy phấn nền trên đầu ngón tay thì ngây ngô nói: “Thứ đồ này khá ổn đấy chứ.”
Lý Hướng Vãn không chút chần chừ đánh một cái lên đầu của đối phương.