Chương 239 - Ê, các cô coi tôi như người mù à 2
Lâm Ngọc Trúc xoa xoa ấn đường, đúng là đời người nơi nào chẳng tương phùng.
Sau đó nghĩ thấy cũng phải, hàng của hai người đều mang đến chợ đen, có thể gặp nhau là chuyện rất bình thường.
Thực ra Lâm Ngọc Trúc cũng đã chuẩn bị tốt cho việc bị Lý Hướng Vãn biết được chuyện mình tự đi buôn bán, cô đi lên thị trấn thường xuyên như vậy, chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Muốn kiếm tiền thì phải gánh vác được rủi ro, nhưng vấn đề không lớn, thân phận của Mộc Đầu vẫn chưa bị bại lộ, ai muốn đối phó cô, trước tiên phải có được tang chứng vật chứng đã.
Lâm Ngọc Trúc lại thành thật ở lại trong thôn hai ngày.
Thím Hứa hẹn thím Trần đến nhà bà cắt giấy dán trang trí cửa sổ, thím Trần lại kêu Cẩu Đản qua hỏi Lâm Ngọc Trúc có muốn đi cùng hay không.
Đang không có việc gì để làm, Lâm Ngọc Trúc mua từ không gian một ít giấy đỏ rồi đi tìm thím Trần.
Cô phát hiện đám trẻ con trong thôn cũng thật biết chơi, tìm một cái dốc lớn, đổ nước bẩn lên, đợi nó đông lại liền ngồi lên xe trượt tuyết rồi trượt xuống.
Trượt tới trượt lui mãi không chán, đúng là không biết mệt là gì.
Tìm ra sườn dốc này đúng là thú vị, trên đỉnh dốc có vài hộ gia đình, trong đó có nhà của thím Lý Tứ.
Vừa đúng lúc thím Trần và Lâm Ngọc Trúc đi ngang qua đó, từ xa đã trông thấy mấy đứa trẻ ríu ra ríu rít cười ha ha chơi đùa, cũng thật trùng hợp, lúc này thím Lý Tứ từ trong nhà đi ra ngoài, nhìn thấy trên dốc là một mặt băng trơn trượt, mở miệng lải nhải rồi tìm chỗ không kết băng mà đi xuống.
Đám trẻ nghịch ngợm có thể có ý nghĩ xấu xa nào.
Chúng nó ngồi trên xe trượt tuyết trượt một lượt.
Liền trượt đâm thẳng vào chân Thím Lý Tứ, thím Lý Tứ suýt thì bị sút cả lưng, quỳ trên mặt đất hành đại lễ, trên mặt còn bám đầy tuyết.
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, nhìn thím Lý Tứ trước mặt mình cười nói: “Thím Lý Tứ, vẫn còn chưa đến năm mới mà.”
Thím Trần ở bên cạnh bật cười ha hả.
Thím Lý Tứ đỏ bừng mặt, liền quay người định mắng lũ trẻ nghịch ngợm, nhưng vừa quay đầu, lũ trẻ đó đã cầm theo xe trượt tuyết nữa chuồn đi từ lâu.
“Lần nào nhìn thấy cô cũng gặp chuyện không tốt.” Thím Lý Tứ hướng về phía Lâm Ngọc Trúc nói.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu tán đồng nói: “Ai bảo không phải đâu, lần nào gặp cũng đều xảy ra chút chuyện.”
Đợi thím Lý Tứ chầm chậm đứng dậy xong, Lâm Ngọc Trúc và thím Trần đã đi được đoạn xa rồi.
Khi đến nhà của thím Hứa liền nhìn thấy Hứa Hồng - con gái của thím Hứa đang ngồi trên giường đan đèn lồng. Sau khi Lâm Ngọc Trúc tiến vào nhà đứng ngay bên cạnh xem cả nửa ngày rồi mới bội phục nói: “Đôi tay này khéo ghê.”
Vẻ mặt thím Hứa dạt dào ý cười nói: “Có gì đâu mà khéo, con gái trong thôn đều biết làm cái này, cháu khen nó ít thôi, đừng khen khiến nó vểnh cái đuôi lên trời, thật sự cho rằng bản thân có tài năng.”
Hứa Hồng hơi bĩu môi, ai vừa khen cô ta, mẹ cô ta liền nói hai câu tổn thương cô ta.
Lâm Ngọc Trúc híp mắt cười nói: “Thím, cháu quá khen chỗ nào, Tiểu Hồng thật sự khéo tay mà, nhìn xem hình dáng này uốn đẹp biết bao, một cô gái vừa nghe lời lại hiểu chuyện như vậy thím cứ vui mừng đi, có phải là sợ người trong thôn biết Tiểu Hồng tốt như vậy sẽ có người đến giành con gái với thím hay không.”
Nhất thời vẻ mặt của thím Hứa cười tươi như hoa nói: “Cháu nói xem, cháu mới bao lớn chứ, sao cái miệng lại biết nói chuyện đến vậy, đúng là khiến người ta yêu thích.”
Lâm Ngọc Trúc vô cùng mặt dày mà cười hì hì.
Đến khi mọi người đều ngồi lên giường, đem giấy đỏ ra trải lên trên bàn, thím Trần lại kể lại việc lúc nãy thím Lý Tứ hành đại lễ.
Thím Hứa cười ha ha rồi sau đó nói: “Cháu nói xem bà già này, cả đống tuổi rồi, người sống trong thôn từ nhỏ đến lớn không ai là không chán ghét bà ta, hàng năm bọn trẻ con đều đến té nước chỗ con dốc nhà bà ta, bà ta cũng không nghĩ xem xem là vì sao.”
Thím Trần không nhịn được cười nói: “Chỉ khổ cho hàng xóm bên cạnh thôi.”
“Đều là bị bà ta liên lụy cả.” Thím Hứa tức giận nói.